• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Những bài thơ về Huế

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Những bài thơ về Huế

    Những bài thơ về Huế

    Mong được sự tham gia của các Bạn...

    ***




    Tạm biệt

    Bởi vì em dắt anh lên những ngôi đền cổ
    Chén ngọc giờ chìm đáy sông sâu
    Những lăng tẩm như hoàng hôn chống lại ngày quên lãng
    Mặt trời vàng và mắt em nâu

    Xin chào Huế một lần anh đến
    Ðể ngàn lần anh nhớ trong mơ
    Em rất thực nắng thì mờ ảo
    Xin đừng lầm em với cố đô

    Áo trắng hỡi thuở tìm em không thấy
    Nắng minh mang mấy nhịp Tràng Tiền
    Nón rất Huế nhưng đời không phải thế
    Mặt trời lên từ phía nón em nghiêng

    Nhịp cầu cong và con đường thẳng
    Một đời anh tìm mãi Huế nơi đâu
    Con sông dùng dằng con sông không chảy
    Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu

    Tạm biệt Huế với em là tiễn biệt
    Hải Vân ơi xin người dừng tắt ngọn sao khuya
    Tạm biệt nhé chiếc hôn thầm lặng
    Anh trở về hóa đá phía bên kia

    Huế, tháng 8-1983

    Thu Bồn


    ***
    Dị bản một bài thơ hay về Huế



    Nhà thơ Thu Bồn - Ảnh: Internet

    PHẠM QUANG TRUNG


    Tôi muốn nói đến bài “ Tạm biệt” (hay “ Tạm biệt Huế”) của nhà thơ Thu Bồn. Dẫu đã có nhiều bài thơ hay, rất hay lấy cảm hứng từ Huế, tôi dám quả quyết là nó sẽ vẫn được nhắc tới như là một trong những bài thơ hay nhất. Xin kể một kỷ niệm đẹp riêng với tôi.


    Dạo tháng 10 năm 1998, tôi có kế hoạch đi dạy ở thành phố biển Nha Trang. Ở chung phòng với tôi là hai cán bộ giảng dạy cùng trường, một là nhà sử học, một là nhà vật lý học. Đó là những ngày trời xấu, gió mưa và biển động mạnh. Ngoài giờ lên lớp, chẳng thể đi đâu, chúng tôi ngồi đàm đạo đủ thứ chuyên. Nhiều nhất vẫn là chuyện văn chương. Tôi rất lạ khi được biết cả hai đồng nghiệp của tôi đều thích những bài thơ viết về Huế của Thu Bồn, đến nỗi họ gần như thuộc lòng từ câu đầu đến cuối câu. Trong khi, tôi, người được coi là “ một chuyên gia” văn học, lại chẳng thuộc hết, thế có buồn không! Phó Tiến sĩ sử học Cao Thế Trình kể, dạo anh còn học ở Liên Xô cũ, có lần các thực tập sinh và nghiên cứu sinh Việt Nam ở Matxcơva mời một số nhà thơ trong nước đang bồi dưỡng ở Trường viết văn mang tên M. Gorki đến trao đổi về văn chương. Trước câu hỏi “ Xin chị đánh giá những sáng tác thơ về Huế”, nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ trong tâm sự của mình có ý bảo: Chỉ cần nhắc đến một bài thơ của Thu Bồn là đủ. Một nhà thơ thành đạt lại giàu chất Huế như Lâm Thị Mỹ Dạ đã nói vậy, sao không thể tin cho được. Có lẽ vì thế mà một nhà sử học như anh đã tìm đọc kỹ đến bằng thuộc bài thơ.

    Tuy trong trí nhớ của hai bạn đồng nghiệp của tôi có nhiều chỗ không thật trùng khớp nhau lắm. Thế là sinh ra tranh luận. Tôi thấy nhiều câu quả thật khó hiểu, chẳng hạn: “ Nón rất Huế mà đời không phải thế”. Đó là chưa nói tới những trường hợp có vẻ như mâu thuẫn, ví như: “ Tạm biệt Huế với em là vĩnh biệt”. Thế là, do thói quen nghề nghiệp, vừa về tới Đà Lạt, tôi lập tức tìm tư liệu để làm rõ mối hoài nghi của mình. Tôi mở cuốn “ Một trăm bài thơ tình nhờ em đặt tên” (Nxb Văn Nghệ T.p Hồ Chí Minh ấn hành năm 1992) ra xem. Ở trang 32 tập thơ có bài “ Tạm biệt Huế” của Thu Bồn. Đọc xong, tôi thầm khâm phục trí nhớ, đúng hơn là tình yêu thơ của các bạn đồng nghiệp không cùng chuyên ngành với tôi. Nghĩ mà thấy thêm yêu cái nghề mình đã chọn lựa để hiến thân. Văn chương được nhiều người hoạt động ở những lĩnh vực khác nhau quan tâm, phải thấy đó là nỗi an ủi, khích lệ lớn cho những người làm văn chương. Gần như cùng một ngày,tôi nhận được Tạp chí Sông Hương tháng 11/ 1998. Trong mục ‘ Văn học và Nhà trường” tôi thấy đăng lại bài thơ của Thu Bồn với tiêu đề “ Tạm biệt” cùng lời bình của Trinh Đường. Tôi đọc và thấy không chỉ có tên bài thơ mà 2 bản in có nhiều chỗ khác biệt nhau. Xin được dẫn ra 3 chi tiết đáng lưu ý hơn cả:

    Bản đầu: (a)
    1a Xin chào Huế một lần anh đến
    Để ngàn lần anh nhớ hư vô

    2a Nhịp cầu cong và con đường thẳng
    Một đời anh đi mãi chẳng về đâu

    3a Tạm biệt Huế với em là vĩnh biệt
    Hải Vân ơi xin người đừng tắt ngọn sao khuya.

    Bản sau: (b)
    1b Xin chào Huế một lần anh đến
    Để ngàn lần anh nhớ trong mơ

    2b Nhịp cầu cong và con đường thẳng
    Một đời anh tìm mãi Huế nơi đâu

    3b Tạm biệt Huế với em là tiễn biệt
    Hải Vân ơi xin đừng tắt ngọn sao khuya

    Có lẽ bản sau đã được nhà thơ Trinh Đường biên tập, sửa chữa để đưa vào tuyển “ Thơ Việt thế kỷ 20” chăng? Tôi không có ý định bàn xem bản nào hay bản nào dở mà chỉ muốn giải thích bản đầu theo cách hiểu của riêng tôi. Bài thơ vừa là lời tạm biệt cố đô vừa là lời từ biệt cố nhân (trong bản đầu tác giả đề tặng C, một người cụ thể). Tình riêng và tình chung hòa quyện đến mức khó tách rời. Tôi cho đấy là cái tài của nhà thơ tạo ra cái tầm của bài thơ. Thử đặt một giả thiết nếu chỉ có cái riêng thôi thì sao có nỗi những dòng thơ thăm thẳm ý nghĩa xã hội này:

    Con sông dùng dằng con sông không chảy
    Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu

    Cũng vậy, chính cái riêng đã tiếp sức cụ thể cho cái chung làm nên sự ngỡ ngàng đến ngây ngất trong lòng người đọc ở câu:

    Mặt trời lên từ phía nón em nghiêng

    Đó là những câu thơ xuất thần nhờ cái chung và cái riêng biết nương tựa vào nhau cùng phát sáng. Bởi vậy, hãy xem câu thơ “ em rất thực nắng thì mờ ảo/ Xin đừng lầm em với cố đô” như là một cách nói. Đúng ra “ em” cũng chỉ là một hoài niệm (Mặt trời vàng và mắt em nâu), mặc dù vẫn “ còn vương tơ lòng”, chưa hết những xốn xang buổi đầu:

    Áo trắng hỡi thuở tìm em không thấy
    Nắng minh mang mấy nhịp Tràng Tiền

    Nhiều người khen từ “ minh mang” rất gợi mà cũng rất hợp. “ Minh” là sáng, “ mang” là rộng, dài. Nếu tinh còn nghe thấy cả sự âm vang nữa! Phải là cầu sắt như Tràng Tiền giữa sông Hương êm ả vào giữa một ngày nắng đẹp mới có sự âm vang này. Nhưng dường như đó là sự âm vang trong tâm tưởng, từ xa xăm vọng lại...

    Trong bài thơ hầu như có tất cả những gì được xem là đặc trưng của Cố đô: lăng tẩm, đền đài, sông Hương, cầu Tràng Tiền... Nhưng mọi hình ảnh chừng như là cái cớ để cái tôi trữ tình bộc bạch một mối tình đẹp đã đi qua, vĩnh viễn đi qua dẫu còn nuối tiếc mà không có cách nào trở lại nguyên vẹn như xưa. Tôi nghĩ hãy từ ý tưởng chung ấy mà hiểu bài thơ. Bản đầu in:

    Bởi vì em dắt anh lên những ngôi đền cổ
    Nên chén ngọc giờ chìm dưới đáy sông sâu.

    Có thể từ “ nên” cần được lược bỏ như ở bản sau, nhưng nó giúp ta sáng tỏ được cái tinh thần hoài cổ thấm nhuần trong cả bài thơ đến từng chi tiết. Vậy chẳng có gì là khó hiểu nếu tác giả hạ bút viết:

    Tạm biệt Huế với em là vĩnh biệt

    Ở đây, “ vĩnh biệt” là vĩnh biệt một mối tình đẹp thời hoa niên. Nếu sửa thành “ với em là tiễn biệt” như bản sau thì chỉ được cái nhịp mà không được cái nghĩa. Từ đó, chúng ta cũng có điều kiện lý giải những câu tưởng là bi lụy là vô vọng như: “ Để ngàn lần anh nhớ hư vô”, và “ Một đời anh đi mãi chẳng về đâu”... Một người làm thơ có nghề và có tâm như Thu Bồn chắc không thể lơi lỏng khi dụng bút.

    Xem xét dị bản một bài thơ hay đầy tâm huyết của Thu Bồn về Huế hóa ra rất bổ ích cho tôi trong việc tìm hiểu thơ cũng như cách làm thơ. Xin được chia sẻ cùng các bạn.

    Đà Lạt, 12-98
    P.Q.T


    .


    Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 20-08-2010, 06:59 PM.
    ----------------------------

    Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.
    Similar Threads

  • Thơ Dzạ Lữ Kiều

    ÁO TÍM NGÀY XƯA

    Hạt mưa thánh thót trên mái tole
    Chừng như từng nhịp Thánh ca buồn
    Mỗi sáng Chủ nhật đi xem lễ
    Em quỳ làm dấu trong Thánh đường

    Cùng chung đèn sách tuổi mộng mơ
    Ngôi trường vang bóng – Rêu phong xưa!
    Em như huyền thoại – Thần tiên nhỏ
    Tim tôi lưu dấu ấn tôn thờ

    Từ đó, đi về thầm có nhau
    Thu qua, Hè lại … Tình khắc sâu
    Một ngày không gặp, chao buồn nhớ
    Thầm nhủ trong tim – Mộng ban đầu!

    Ngày tháng êm đềm vương mắt trong
    Bốn mùa hoa tím rụng đầy sân
    Em chùng mắt biếc mùa Thánh lễ
    Cau trầu quấn quýt … Nếp gia phong!

    Trời đất trong tôi xoay vần vũ
    Tìm em, lời ngỏ khúc tình sâu
    Im lặng! Mắt buồn rưng thả nhịp
    Muộn quá, sông đời … Tim nhói đau!

    Tôi vẫn là tôi … của thuở nào
    Em phương trời … mãi cách xa nhau
    Đêm nghe từng hạt mưa tí tách
    Gặm nhấm hồn tôi đến bạc đầu!

    Cao nguyên phố, 31-5-2011
    Dzạ Lữ Kiều

    Comment


    • Thơ Dzạ Lữ Kiều

      MƯA NỬA ĐÊM

      Mưa đêm
      tí tách … giọt buồn
      Thương em xa xứ
      mãi vương tình sầu
      Tháng năm
      trôi giạt về đâu
      Trong tim còn thấm
      ngày đầu xa quê
      Những khoảnh khắc
      dài lê thê
      Chao ơi là nhớ!
      thương về cố hương
      Đường đời
      ngã rẽ mù sương
      Thương cha, nhớ mẹ
      đoạn trường khúc nôi!
      Giờ em
      lộng cánh chim trời
      Muốn về thăm
      ngại những lời thật chân
      Đi thì nhớ
      ở vụng thân
      nửa giọt tình đó
      những lần huyễn mê
      Thôi thì
      em cứ xa quê
      Cho lòng thanh thản
      đi về … mặc ai!

      Cao nguyên phố, 02-6-2011
      Dzạ Lữ Kiều

      Comment


      • Thơ Dzạ Lữ Kiều

        GIỌT NẮNG VÀNG

        Gởi em chút nắng hanh vàng
        Của ngày tháng Hạ ngập tràn quê hương
        Em xa rồi … ngút ngàn phương
        Tim đâu giọt nắng cuối đường ngày xưa (!)

        Những chiều tan học, đón – đưa
        Dẫm lên chiếc lá vàng khô lặng thầm
        Giọt nắng chiều cứ lầng khâng
        Vuốt ve sợi tóc níu từng bước đi

        Rồi … từng giọt nắng mùa thi
        Nhòa cùng nước mắt những khi ôn bài
        Đường thênh thang. Bước tương lai
        Em giờ nghe nắng vàng phai tuổi hồng(?!)

        Muốn quay tìm chút nhạc lòng
        Thì trời ơi! Sóng thời gian cuộn về
        Đường đời lắm dốc nhiều khe
        Lưu trong nỗi nhớ hồn quê thơm lành

        Cội nguồn chút nắng vàng hanh
        Gởi tặng em thưở ân tình lên ngôi
        Biết đâu nửa áng mây trôi
        Vần thơ em rợp góc trời quê hương.

        Cao nguyên phố, 04-6-2011
        Dzạ Lữ Kiều

        Comment


        • Thơ Dzạ Lữ Kiều

          DƯỚI GIÀN TIGON

          Gió xao chùm hoa Tigon
          Lay con bướm trắng chợp chờn nghiêng say
          Hồng tươi từng cánh tim phai
          Nhụy vàng gây mật rủ bầy ong theo**

          Sớm mai, giọt nắng vàng reo
          Phận Tigon mỏng cuốn chiều gió bay
          Từng cánh, từng cánh … rụng đầy!
          Thảm hoa phơi kín bao ngày nhạt phai

          Như tình yêu. Khúc mộng đầy!
          Dựa vào năm tháng, chờ đày đọa thân
          Hoa Tigon, nụ bâng khuâng
          Nối bờ huyền thoại bao lần người say

          Câu thơ đã chấp cánh bay*
          Bao nhiêu nước mắt đong đầy trong tim
          Em chừ lưu lạc cánh chim
          Mùa Tigon nở có quên lối về?

          • Hai sắc hoa Tigon của TTKH
          • Sân nhà tác giả trồng giàn Tigon. Mùa mưa… hoa nở rộ, bướm, ong…
          bay đến rất nhiều.

          Cao nguyên phố, 09-6-2011
          Dzạ Lữ Kiều

          Comment


          • Thơ Dzạ Lữ Kiều

            TIỄN NGƯƠÌ ĐI

            Tàu lăn vào cõi mù sương
            Đêm trăng tháng Hạ não nùng lời ca
            Tiễn em về phương trời xa
            Đau thương ngút mắt. Tim va vấp hồn!

            Tình trăm lối. Mộng ngàn phương
            Vần thơ lạc điệu, điên cuồng nhịp rơi
            Tôi về đón gió mồ côi
            Lang thang nghe nhịp sóng đời hắt hiu!

            Đường tình qua ngã sông chiều
            Người đi, kẻ ở… liêu xiêu nụ lòng
            Mai sau lỡ cuộc vuông tròn
            Nợ tình vay trả theo dòng thời gian

            Có khi em… chút tình giăng
            Tim tôi khắc đến bao lần mộng say
            Giá như ngày tháng trần ai
            Tôi trả mấy kiếp mòn phai nợ tình(?)

            Cao nguyên phố,14-6-2011

            Dzạ Lữ Kiều

            Comment


            • ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi dza lu kieu View Post
              DƯỚI GIÀN TIGON

              Gió xao chùm hoa Tigon
              Lay con bướm trắng chợp chờn nghiêng say
              Hồng tươi từng cánh tim phai
              Nhụy vàng gây mật rủ bầy ong theo**

              Sớm mai, giọt nắng vàng reo
              Phận Tigon mỏng cuốn chiều gió bay
              Từng cánh, từng cánh … rụng đầy!
              Thảm hoa phơi kín bao ngày nhạt phai

              Như tình yêu. Khúc mộng đầy!
              Dựa vào năm tháng, chờ đày đọa thân
              Hoa Tigon, nụ bâng khuâng
              Nối bờ huyền thoại bao lần người say

              Câu thơ đã chấp cánh bay*
              Bao nhiêu nước mắt đong đầy trong tim
              Em chừ lưu lạc cánh chim
              Mùa Tigon nở có quên lối về?

              • Hai sắc hoa Tigon của TTKH
              • Sân nhà tác giả trồng giàn Tigon. Mùa mưa… hoa nở rộ, bướm, ong…
              bay đến rất nhiều.

              Cao nguyên phố, 09-6-2011
              Dzạ Lữ Kiều
              Sân nhà tác giả trồng giàn Tigon. Mùa mưa… hoa nở rộ, bướm, ong…
              bay đến rất nhiều.


              qd xin chào Dza lữ kiều , thấy sân nhà DZLK có trồng giàn hoa tigon qd thấy thích quá ,bay giờ qd mới biết hoa tigon nở vào mùa mưa...
              <Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất vọng>

              Comment


              • Thơ Dzạ Lữ Kiều

                EM & PHƯỢNG

                Bước chân lên thảm phượng hồng
                Bỗng dưng chạm phải nỗi lòng ngày xưa
                Cái thời hai buổi nắng mưa
                Chung ô cùng bước sớm trưa đến trường

                Tóc thề lộng gió vai buông
                Hương thầm bồ kết còn vương nắng gầy
                Bao năm tóc lạc đường bay
                Đâu còn nghe gió hát ngày xuân phai

                Em đi xa, ngút đường dài…
                Có thầm nhắc lại những ngày bên nhau?
                Hồn trăn trở, mòn đêm thâu
                Nợ thương nhớ biết ngày nào trả xong(?!)

                Đường tôi đi, sỏi đá buồn
                Con tim rướm máu cõi còm đời thơ
                Dấu yêu ơi!
                Thời gian chờ
                Ta về cát bụi
                Tình xưa nợ người!

                Phố núi, 15-6-2011
                Dzạ Lữ Kiều

                Comment


                • Thơ Dzạ Lữ Kiều

                  NẮNG HẠ

                  Bao mùa nắng Hạ … chia tay
                  nỗi lòng năm rộng tháng dài, nhớ quên
                  con tim khắc khoải mòn đêm
                  nghe thời gian rụng bên thềm từng canh

                  Em còn nhớ nắng vàng hanh
                  gió Lào quất mặt, thâm vành môi khô
                  đêm nghe tiếng võng dật dờ
                  quạt nan phe phẩy, giấc mơ không thành

                  Giếng làng nước cạn giựt giành
                  đêm đen thức trắng, mắt quành quầng thâm
                  tình người phai nhạt nghĩa ân
                  phải chăng nghèo khó góp phần đẩy đưa!

                  Em chừ phố thị sa mưa
                  đêm nằm nghe sóng tình xưa vỗ bờ
                  có nghe nắng Hạ lay đùa
                  mưa dầm – nắng lửa … là quê hương mình.

                  Cao nguyên phố, 16-6-2011
                  Dzạ Lữ Kiều

                  Comment


                  • Thơ Dzạ Lữ Kiều

                    MƯA HẠ
                    • Tặng N T Hoa

                    Đường chiều, mưa nặng hạt rơi
                    đưa em về với khung trời Phước-An
                    sợi tình năm ngón tay đan
                    dỗ ta ngây ngất tháng Năm đợi chờ

                    Hoa ơi! Kiếp trước đâu ngờ
                    cho ta lưu lại vần thơ đọa đày
                    nợ tình khép nụ trả vay
                    em đừng để nước mắt đầy mòn đêm

                    Mai về cát bụi nhớ quên
                    ngày xưa rót lỡ từng đêm mộng tình
                    quen nhau khắc niệm bóng hình
                    ru ngày tháng Hạ ước mình còn duyên

                    Con tim có lý lẽ riêng
                    đừng nhặt lụy phiền theo tháng năm trôi
                    hãy an lạc, sống thảnh thơi
                    để hồn ta được khoảng trời bình yên…

                    Buôn Ma Thuột, 18-6-2011
                    Dzạ Lữ Kiều

                    Comment


                    • Thơ Dzạ Lữ Kiều

                      TÌNH KHÚC SÔNG TRĂNG


                      Tôi về , trọ giữa sông Em
                      nghe hồn thanh thản ngọt mềm lời ru
                      con tim năm tháng mộng du
                      đường tình mây lãng đãng mù phương tôi

                      Gió xao ngọn sóng mồ côi
                      nhìn lục bình nở bên trời nhớ thương
                      em giờ xa ngút ngàn phương
                      có nghe tiếng nấc lạc đường tình không?

                      Tôi còn duyên nợ bến sông
                      đi thì nhớ, ở phai lòng … người quên!
                      con tim có lý lẽ riêng
                      ru tôi từng khúc muộn phiền đời thơ

                      Một mai lạc bến sông xưa
                      trở về cát bụi chờ mùa trăng nghiêng
                      biết đâu em cũng muộn phiền
                      bởi tình cuộc lữ chung – riêng … một thời!

                      Cao nguyên phố, 28-6-2011
                      Dzạ Lữ Kiều

                      Comment


                      • Thơ Dzạ Lữ Kiều

                        Tứ tuyệt: B
                        BẾN TRĂNG

                        Tôi về trọ bến sông trăng
                        Nghe hồn thanh thản tháng năm mộng lành
                        Con tim ngủ đỉnh dốc tình
                        Trăng nghiêng còn ẩn bóng hình … Huế thương!

                        THẾ LÀ …

                        Đời còn mưa nắng thất thường
                        Xin em đừng để mộng vương tình sầu
                        Mai này trọ giữa tim nhau
                        Biết em có giữ được câu chung tình(?!)

                        TÌNH LỞ

                        Em đi đâu? Tôi về đâu ?
                        Ai nào biết được ngày sau duyên tình
                        Sông đời ghềnh thác chông chênh
                        Sông tình năm tháng lưu hình bóng trôi!

                        SÔNG & EM

                        Sông em, chảy giữa tim tôi
                        Sợ dòng nước bạc cuốn trôi … vơi đầy!
                        Cầu tình lỡ bắt treo dây
                        Hay là cứ lội từng ngày sông em?

                        Cao nguyên phố, 30-6-2011
                        Dzạ Lữ Kiều

                        Comment


                        • Thơ Dzạ Lữ Kiều

                          RU TÌNH

                          Ru em tròn giấc tình nồng
                          Trong đêm tháng Hạ nghe lòng an nhiên
                          Con tim sợ khúc muộn phiền
                          Dỗ dành mắt biếc còn nguyên sóng tình

                          Nụ lòng khẽ chạm môi xinh
                          Mới hay em đã ru mình chiêm bao
                          Tôi còn ươm mộng ca dao
                          Quạt nồng em để say vào đời thơ

                          Mai này tình lỡ … bơ vơ!
                          Mùa Đông tim mãi hững hờ giọt sương
                          Mà lòng nhắc tên Đông-Hương
                          Theo năm tháng dựa trong vườn hoa tâm

                          Sông đời chảy giữa trâm luân
                          Mặc tình con nước theo dòng ngược – xuôi
                          Em chừ xa tít phương tôi
                          Ru tình ai biết thương đời đục trong (!)

                          Cao nguyên phố, 03-7-2011
                          Dzạ Lữ Kiều

                          Comment


                          • Thơ Dzạ Lữ Kiều

                            ĐỜI SÔNG

                            Em về ngủ giữa sông Tôi
                            từ khi nước nổi bèo trôi lạc dòng
                            ân tình chớm nở nụ lòng
                            từng đêm tiếng sóng dội trong tim mình

                            Như tha thiết, như dỗ dành
                            bến bờ nào biết ngọn ngành nguồn sông
                            vì trăng sáng quá mênh mông
                            vì hồn cuộc lữ nặng lòng phù sa

                            Bởi tình sông nước giao thoa
                            bởi câu thơ mộng vỡ òa trong đêm
                            nên tôi mải miết đi tìm
                            bến đời lặng sóng dỗ tiềm thức rơi

                            Cho dù năm tháng mồ côi
                            tìm câu nhân nghĩa bên đời thực hư
                            mai sau thỏa mộng lãng du
                            xuôi về biển cả dường như… sông buồn!

                            Phố núi, 05-7-2011
                            Dzạ Lữ Kiều
                            Đã chỉnh sửa bởi dza lu kieu; 06-07-2011, 06:42 AM.

                            Comment


                            • Thơ Dzạ Lữ Kiều

                              VÀO CHỢ

                              Lê chân vào cõi chợ đời
                              nghe ngôn từ thả từng lời lạ quen
                              mắt trôi theo giọt nắng mềm
                              rớt câu nhân nghĩa bên thềm bán mua

                              Món hàng trao đổi se sua
                              người bán nói thách, kẻ mua trả hời
                              chợ như một tổ ong rời
                              chợp chờn vỗ cánh … một hồi bay đi!

                              Lòng vòng quanh chợ thầm thì
                              em bán ánh mắt, tôi đi không đành
                              một mai sóng vỗ đường tình
                              tôi qua ngõ chợ…lời đình đám mong

                              “Trai khôn tìm vợ chợ đông
                              gái khôn tìm chồng ở chốn ba quân!”*
                              biết đâu duyên nợ người dưng
                              để tôi đêm nhớ, ngày trông mõi mòn!

                              • Ca dao
                              • Chợ BMT, 06-7-2011
                              Dzạ Lữ Kiều

                              Comment


                              • Tho Dza Lu Kieu

                                MƠ ĐÊM

                                Gọi thầm tên em
                                nhiều lần trong đêm
                                giấc mơ huyền thoại
                                vỗ về con tim

                                Câu thơ em thả
                                nối mùa trăng lên
                                tôi con nai lạc
                                bên bờ suối nghiêng

                                Tìm dấu chân cũ
                                dẫm lên cỏ mềm
                                mai kia trăng rụng
                                đường mòn xưa quên!

                                Gọi thầm tên em
                                vọng tiếng mưa đêm
                                con tim đau nhói
                                thôi rồi … xa em!

                                Phố núi, 07-7-2011
                                Dzạ Lữ Kiều

                                Comment

                                Working...
                                X
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom