• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Những bài thơ về Huế

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Những bài thơ về Huế

    Những bài thơ về Huế

    Mong được sự tham gia của các Bạn...

    ***




    Tạm biệt

    Bởi vì em dắt anh lên những ngôi đền cổ
    Chén ngọc giờ chìm đáy sông sâu
    Những lăng tẩm như hoàng hôn chống lại ngày quên lãng
    Mặt trời vàng và mắt em nâu

    Xin chào Huế một lần anh đến
    Ðể ngàn lần anh nhớ trong mơ
    Em rất thực nắng thì mờ ảo
    Xin đừng lầm em với cố đô

    Áo trắng hỡi thuở tìm em không thấy
    Nắng minh mang mấy nhịp Tràng Tiền
    Nón rất Huế nhưng đời không phải thế
    Mặt trời lên từ phía nón em nghiêng

    Nhịp cầu cong và con đường thẳng
    Một đời anh tìm mãi Huế nơi đâu
    Con sông dùng dằng con sông không chảy
    Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu

    Tạm biệt Huế với em là tiễn biệt
    Hải Vân ơi xin người dừng tắt ngọn sao khuya
    Tạm biệt nhé chiếc hôn thầm lặng
    Anh trở về hóa đá phía bên kia

    Huế, tháng 8-1983

    Thu Bồn


    ***
    Dị bản một bài thơ hay về Huế



    Nhà thơ Thu Bồn - Ảnh: Internet

    PHẠM QUANG TRUNG


    Tôi muốn nói đến bài “ Tạm biệt” (hay “ Tạm biệt Huế”) của nhà thơ Thu Bồn. Dẫu đã có nhiều bài thơ hay, rất hay lấy cảm hứng từ Huế, tôi dám quả quyết là nó sẽ vẫn được nhắc tới như là một trong những bài thơ hay nhất. Xin kể một kỷ niệm đẹp riêng với tôi.


    Dạo tháng 10 năm 1998, tôi có kế hoạch đi dạy ở thành phố biển Nha Trang. Ở chung phòng với tôi là hai cán bộ giảng dạy cùng trường, một là nhà sử học, một là nhà vật lý học. Đó là những ngày trời xấu, gió mưa và biển động mạnh. Ngoài giờ lên lớp, chẳng thể đi đâu, chúng tôi ngồi đàm đạo đủ thứ chuyên. Nhiều nhất vẫn là chuyện văn chương. Tôi rất lạ khi được biết cả hai đồng nghiệp của tôi đều thích những bài thơ viết về Huế của Thu Bồn, đến nỗi họ gần như thuộc lòng từ câu đầu đến cuối câu. Trong khi, tôi, người được coi là “ một chuyên gia” văn học, lại chẳng thuộc hết, thế có buồn không! Phó Tiến sĩ sử học Cao Thế Trình kể, dạo anh còn học ở Liên Xô cũ, có lần các thực tập sinh và nghiên cứu sinh Việt Nam ở Matxcơva mời một số nhà thơ trong nước đang bồi dưỡng ở Trường viết văn mang tên M. Gorki đến trao đổi về văn chương. Trước câu hỏi “ Xin chị đánh giá những sáng tác thơ về Huế”, nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ trong tâm sự của mình có ý bảo: Chỉ cần nhắc đến một bài thơ của Thu Bồn là đủ. Một nhà thơ thành đạt lại giàu chất Huế như Lâm Thị Mỹ Dạ đã nói vậy, sao không thể tin cho được. Có lẽ vì thế mà một nhà sử học như anh đã tìm đọc kỹ đến bằng thuộc bài thơ.

    Tuy trong trí nhớ của hai bạn đồng nghiệp của tôi có nhiều chỗ không thật trùng khớp nhau lắm. Thế là sinh ra tranh luận. Tôi thấy nhiều câu quả thật khó hiểu, chẳng hạn: “ Nón rất Huế mà đời không phải thế”. Đó là chưa nói tới những trường hợp có vẻ như mâu thuẫn, ví như: “ Tạm biệt Huế với em là vĩnh biệt”. Thế là, do thói quen nghề nghiệp, vừa về tới Đà Lạt, tôi lập tức tìm tư liệu để làm rõ mối hoài nghi của mình. Tôi mở cuốn “ Một trăm bài thơ tình nhờ em đặt tên” (Nxb Văn Nghệ T.p Hồ Chí Minh ấn hành năm 1992) ra xem. Ở trang 32 tập thơ có bài “ Tạm biệt Huế” của Thu Bồn. Đọc xong, tôi thầm khâm phục trí nhớ, đúng hơn là tình yêu thơ của các bạn đồng nghiệp không cùng chuyên ngành với tôi. Nghĩ mà thấy thêm yêu cái nghề mình đã chọn lựa để hiến thân. Văn chương được nhiều người hoạt động ở những lĩnh vực khác nhau quan tâm, phải thấy đó là nỗi an ủi, khích lệ lớn cho những người làm văn chương. Gần như cùng một ngày,tôi nhận được Tạp chí Sông Hương tháng 11/ 1998. Trong mục ‘ Văn học và Nhà trường” tôi thấy đăng lại bài thơ của Thu Bồn với tiêu đề “ Tạm biệt” cùng lời bình của Trinh Đường. Tôi đọc và thấy không chỉ có tên bài thơ mà 2 bản in có nhiều chỗ khác biệt nhau. Xin được dẫn ra 3 chi tiết đáng lưu ý hơn cả:

    Bản đầu: (a)
    1a Xin chào Huế một lần anh đến
    Để ngàn lần anh nhớ hư vô

    2a Nhịp cầu cong và con đường thẳng
    Một đời anh đi mãi chẳng về đâu

    3a Tạm biệt Huế với em là vĩnh biệt
    Hải Vân ơi xin người đừng tắt ngọn sao khuya.

    Bản sau: (b)
    1b Xin chào Huế một lần anh đến
    Để ngàn lần anh nhớ trong mơ

    2b Nhịp cầu cong và con đường thẳng
    Một đời anh tìm mãi Huế nơi đâu

    3b Tạm biệt Huế với em là tiễn biệt
    Hải Vân ơi xin đừng tắt ngọn sao khuya

    Có lẽ bản sau đã được nhà thơ Trinh Đường biên tập, sửa chữa để đưa vào tuyển “ Thơ Việt thế kỷ 20” chăng? Tôi không có ý định bàn xem bản nào hay bản nào dở mà chỉ muốn giải thích bản đầu theo cách hiểu của riêng tôi. Bài thơ vừa là lời tạm biệt cố đô vừa là lời từ biệt cố nhân (trong bản đầu tác giả đề tặng C, một người cụ thể). Tình riêng và tình chung hòa quyện đến mức khó tách rời. Tôi cho đấy là cái tài của nhà thơ tạo ra cái tầm của bài thơ. Thử đặt một giả thiết nếu chỉ có cái riêng thôi thì sao có nỗi những dòng thơ thăm thẳm ý nghĩa xã hội này:

    Con sông dùng dằng con sông không chảy
    Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu

    Cũng vậy, chính cái riêng đã tiếp sức cụ thể cho cái chung làm nên sự ngỡ ngàng đến ngây ngất trong lòng người đọc ở câu:

    Mặt trời lên từ phía nón em nghiêng

    Đó là những câu thơ xuất thần nhờ cái chung và cái riêng biết nương tựa vào nhau cùng phát sáng. Bởi vậy, hãy xem câu thơ “ em rất thực nắng thì mờ ảo/ Xin đừng lầm em với cố đô” như là một cách nói. Đúng ra “ em” cũng chỉ là một hoài niệm (Mặt trời vàng và mắt em nâu), mặc dù vẫn “ còn vương tơ lòng”, chưa hết những xốn xang buổi đầu:

    Áo trắng hỡi thuở tìm em không thấy
    Nắng minh mang mấy nhịp Tràng Tiền

    Nhiều người khen từ “ minh mang” rất gợi mà cũng rất hợp. “ Minh” là sáng, “ mang” là rộng, dài. Nếu tinh còn nghe thấy cả sự âm vang nữa! Phải là cầu sắt như Tràng Tiền giữa sông Hương êm ả vào giữa một ngày nắng đẹp mới có sự âm vang này. Nhưng dường như đó là sự âm vang trong tâm tưởng, từ xa xăm vọng lại...

    Trong bài thơ hầu như có tất cả những gì được xem là đặc trưng của Cố đô: lăng tẩm, đền đài, sông Hương, cầu Tràng Tiền... Nhưng mọi hình ảnh chừng như là cái cớ để cái tôi trữ tình bộc bạch một mối tình đẹp đã đi qua, vĩnh viễn đi qua dẫu còn nuối tiếc mà không có cách nào trở lại nguyên vẹn như xưa. Tôi nghĩ hãy từ ý tưởng chung ấy mà hiểu bài thơ. Bản đầu in:

    Bởi vì em dắt anh lên những ngôi đền cổ
    Nên chén ngọc giờ chìm dưới đáy sông sâu.

    Có thể từ “ nên” cần được lược bỏ như ở bản sau, nhưng nó giúp ta sáng tỏ được cái tinh thần hoài cổ thấm nhuần trong cả bài thơ đến từng chi tiết. Vậy chẳng có gì là khó hiểu nếu tác giả hạ bút viết:

    Tạm biệt Huế với em là vĩnh biệt

    Ở đây, “ vĩnh biệt” là vĩnh biệt một mối tình đẹp thời hoa niên. Nếu sửa thành “ với em là tiễn biệt” như bản sau thì chỉ được cái nhịp mà không được cái nghĩa. Từ đó, chúng ta cũng có điều kiện lý giải những câu tưởng là bi lụy là vô vọng như: “ Để ngàn lần anh nhớ hư vô”, và “ Một đời anh đi mãi chẳng về đâu”... Một người làm thơ có nghề và có tâm như Thu Bồn chắc không thể lơi lỏng khi dụng bút.

    Xem xét dị bản một bài thơ hay đầy tâm huyết của Thu Bồn về Huế hóa ra rất bổ ích cho tôi trong việc tìm hiểu thơ cũng như cách làm thơ. Xin được chia sẻ cùng các bạn.

    Đà Lạt, 12-98
    P.Q.T


    .


    Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 20-08-2010, 06:59 PM.
    ----------------------------

    Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.
    Similar Threads

  • Thơ Dzạ Lữ Kiều

    TẠ LỖI DÒNG SÔNG

    Thôi xin… tạ lỗi cùng em
    Câu thơ lãng đãng chợt quên ngôn từ
    Đường tình mấy nẽo thực hư
    Lời như gió thoảng, thiên thu qua vèo

    Không đâu duyên nợ cầm theo
    Em, con sông rộng bọt bèo ngại chi
    Thanh thản lòng. Chảy mãi đi…
    Đục trong mấy khúc? Xuân thì mấy trăng!

    Đừng buồn phai má bồ quân
    Tiểu thư nhón gót… Mắt trần nghiêng theo
    Tóc bay trong nắng òa reo
    Hương thầm quấn quít bên chiều sông em

    Chỉ còn tôi, với con tim
    Trôi cùng năm tháng ngọt mềm lời ru
    Biết đâu trong cõi mộng du
    Trở về bến cũ lòng ngu ngơ buồn!

    Chiều phố núi, 11-8-2011
    Dzạ Lữ Kiều

    Comment


    • Thơ Dzạ Lữ Kiều

      TẠ LỖI MẸ

      Ngày xưa… khi tuổi còn son
      Mẹ oằn vai gánh nỗi lòng con thơ
      Mặc cho giông, bão, nắng, mưa…
      Mẹ ôm phiên khúc từng mùa ru con
      Muối lòng phai dấu môi son
      Mong con từng bước vuông tròn nghĩa nhân
      Hè qua, Thu lại… bao lần
      Tóc phai từng nhánh theo vầng thái dương…

      Con giờ lưu lạc ngàn phương
      Công ơn dưỡng dục… Cuối đường cậy mong (?!)
      Mẹ giờ bên suối vĩnh hằng
      Trở về cát bụi mộ phần quạnh hiu
      Soi mình , bóng dáng nắng xiêu
      Nén hương con thắp vọng chiều … Mẹ ơi!
      Con quỳ đó…Tim nghẹn lời
      Ráng trời đỏ ửng…Mây ngời tím bay
      Nuốt từng giọt. Nước mắt cay!
      Bao giờ con trả được ngày nghĩa ân?
      Cỏ xanh, lạc giọng thì thầm
      Lạy này con tạ lỗi lầm đã quên
      A-Di-Đà Phật cầu xin
      Mẹ ngàn thu bước về miền Tịnh-An!

      ( Viết thay lời Anh còn ở Mỹ, ngày Mẹ mất không về được)
      Mùa Vu Lan 2.555
      Diệu Nguyên- Dzạ Lữ Kiều

      Comment


      • Thơ Dzạ Lữ Kiều

        THĂM HUẾ MÙA HÈ

        Mùa hè … tìm về thăm Huế
        phượng gầy trơ gốc bên đường
        khẳng khiu từng cành trụi lá
        nhón mình cùng mây trắng vươn

        Huế thở từng ngày oi bức
        Huế say theo cơn gió Lào
        Huế trầm mình đêm thức trắng
        Huế nghẹn lời mộng ca dao!

        Dòng Hương nước lờ đờ chảy
        xuôi mạn thuyền khúc Nam-ai
        mái đẩy câu hò vang vọng
        đêm nghiêng lộng bóng trăng cài

        Trường-Tiền oằn thêm sức nặng
        đêm trăng rảo bước lãng du
        phố thành dường như khó ngủ
        xa Huế, em quên rồi ư?

        Mai sau … hẹn về thăm Huế
        lời khuyên, đừng chọn mùa hè
        tóc phai qua từng đêm muộn
        dù đời thèm dấu chân quê…

        Cao nguyên phố, 15-8-2011
        Dzạ Lữ Kiều

        Comment


        • Thơ Dza Lữ Kiều

          TỰ TÌNH VỚI HUẾ

          Lang thang…qua những con đường
          Tìm chút hương cũ em dường đánh rơi
          Cái thời tóc xõa sóng đôi
          Đan tay đi giữa khung trời Huế thương

          Màu áo tím, soi dòng Hương
          Giày Saut với áo hoa rừng … nghiệp tôi!
          Bước đi trong nắng chiều rơi
          Sao nghe hồn mãi một thời chưa quên

          Bây giờ phố cũ mòn tên
          Tôi đi với bóng. Sương đêm vỡ òa
          Hỏi em khắc mộng đường xa
          Có còn nghĩ đến đường qua sông tình?

          Có nghe lòng chợt chông chênh
          Những đêm mưa gió buồn tênh … phận người?
          Từng khoảnh khắc chợt bồi hồi
          Khi chiều lặng xuống nghe lời ca xưa?

          Có buồn hồn lắng đêm thơ
          Ngoài hiên trời vẫn đổ mưa thầm thì?
          Cỏi lòng riêng, mỗi bước đi
          Qua con đường cũ nhiều khi một mình?

          Tôi còn thầm bóng trăng chênh
          Tóc hương bồ kết, môi mềm cánh sen
          Rót từng giọt mật vào tim
          Để em ru mộng xuân tình … lở xa!

          Chiều mưa Cao nguyên, 16-8-2011
          Dzạ Lữ Kiều

          Comment


          • Thơ Dzạ Lữ Kiều

            KHẮC LÒNG


            Chạm tình vào trái tim em
            Mới hay ngày tháng chưa mềm lòng nhau
            Dòng đời nước chảy về đâu
            Ai lưu giử được nỗi đau mộng tình?

            Sóng xao mấy nẽo gập ghềnh
            Đục trong mấy khúc. Buồn tênh mấy mùa?
            Chỉ còn em với nắng mưa
            Thời gian vết sẹo ngày xưa khắc lòng!

            Con tim dẫu mộng tình hong
            Sợ còn vay kiếp long đong một thời
            Thà rằng từng bước đơn côi
            Để em có khoảnh khắc… Đời tự do!

            Cao nguyên phố, 19-8-2011
            Dzạ Lữ Kiều

            Comment


            • Hình như người Huế ai cũng giỏi làm thơ , chắc tại Huế sông nước hửu tình...Cám ơn anh DLK , chúc anh sáng tac đều đều...
              <Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất vọng>

              Comment


              • Thơ Dzạ Lữ Kiều

                LẠC ÁNH SAO ĐÊM

                Ô kìa! Một ánh sao rơi
                đêm khuya thao thức, mộng người tình chung
                con tim đã lấm bụi trần
                thời gian cứa mãi vào thân xác này

                Nỗi niềm nhuộm mái tóc phai
                sương đêm tắm đẫm đôi vai tự tình
                mắt mờ theo bóng trăng chênh
                chạnh lòng kẻ nhớ, người quên … một thời!

                Giòng sông bên lỡ bên bồi
                vầng trăng … tròn, khuyết nối lời tiếc thương
                đường tình ngả rẽ mù sương
                trôi theo năm tháng, còn vương vấn hoài…

                Ta còn qua ngõ trúc mai
                một mình níu gót trang đài, lặng câm!
                sao đêm lạc chốn phong trần
                hình như em, đã say ngầm đời nhau…

                Phố núi, 21-8-2011
                Dzạ Lữ Kiều

                Comment


                • Cám ơn anh DLK , qd thích bài thơ luc bát này lắm...
                  <Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất vọng>

                  Comment


                  • Thơ Dzạ Lữ Kiều

                    BƯỚM ĐÊM

                    Dưới ánh đèn
                    Em, hiện nguyên hình
                    mỹ tướng
                    Cánh bướm đêm rực rỡ sắc màu!
                    Không gian chìm sâu
                    môi vỡ câu tình tự
                    giọng ngọt ngào
                    ru ngủ một đời thơ
                    trong tim em
                    đầy ắp ngôn từ
                    của loài bướm đêm
                    đầy cám dỗ
                    Tôi,
                    người tha hương … phố chợ
                    niệm khúc tình trên mỗi bước đi
                    bên dòng đời còn lắm nỗi sầu bi
                    do mãnh lực đồng tiền vượt trên tất cả
                    dù thực sự; hay điều man trá?
                    gánh trên vai một kiếp con người
                    mấy ai kiểm chứng lời gió cuốn, mây trôi
                    đánh động vào tâm thức
                    một tình thương
                    để cánh bướm nhởn nhơ dưới ánh đèn màu
                    nơi góc phố núi mù sương…

                    Phố núi, 24-8-2011
                    Dzạ Lữ Kiều

                    Comment


                    • Thơ buồn quá anh DLK . qd
                      <Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất vọng>

                      Comment


                      • Thơ Dzạ Lữ Kiều

                        A CHẠM THU

                        Lặng thầm…
                        trên cánh đồng thơ
                        Em nghiêng suối tóc
                        đâu ngờ hương bay
                        Tôi ngồi hong
                        cuộc tĩnh say
                        Nhìn lá vàng rụng
                        mắt gầy tình xa
                        Mùa Thu
                        xâu hạt mưa sa
                        kết thành chuỗi nhớ
                        chưa nhòa lòng tôi
                        Nắng chiều phai
                        áng mây trôi…
                        Gọi hồn lãng tữ
                        về thôi … Kiếp tằm!
                        Sông tình…
                        lưu mộng vĩnh hằng
                        Sông đời
                        hát khúc trăm năm
                        thế là …

                        Cao nguyên phố, 26-8-2011
                        Dzạ Lữ Kiều

                        Comment


                        • Thơ Dzạ Lữ Kiều

                          EM & TÔI

                          Nụ hồng em nở trên môi
                          Hé bừng tia nắng mặt trời nghiêng soi
                          Hạt nào đậu giữa tim tôi
                          Hạt còn lại… chẳng biết trôi phương nào!

                          Tôi đi tìm hạt tình đầu
                          Mới hay em đã khắc vào hồn riêng
                          Đường tôi mưa nắng triền miên
                          Đêm nằm nghe giọt muộn phiền mãi trôi!

                          Đường em giấc mộng đầy vơi
                          Biển thương, núi nhớ… hồn vời vợi xa
                          Gặp nhau chỉ một thoáng qua
                          Mà sao nỗi nhớ vỡ òa trong tim

                          Phải chăng duyên nợ chưa quên
                          Trả bao nhiêu kiếp để mềm lòng nhau
                          Em về ngủ đỉnh trăng sao
                          Tôi con hạc trắng lạc vào cõi xưa!

                          Cao nguyên phố, 28-8-2011
                          Dzạ Lữ Kiều

                          Comment


                          • Nhắn hoàng thành có người Tôn nữ TƯỜNG LINH


                            Nhắn hoàng thành có người Tôn nữ

                            Hôm qua có người quen về Huế
                            đi chuyến tàu đêm
                            ga buồn, mưa nặng
                            anh nghĩ về em nhưng không gì gửi tặng
                            còn rất nhiều sầu đâu nỡ gửi cho em

                            Chừ còn gì đâu gửi ra Huế nữa
                            mất hết từ ngày đi
                            mất hết từ hôm bắt đầu nỗi nhớ
                            đường ra như có lắm biên thùy!

                            Vì biết sẽ buồn
                            nên ngày xưa anh không hứa hẹn
                            vì giông tố nên thuyền không cập bến
                            vì em là chim hót giữa hoàng thành
                            vì anh là mây trời còn luyến chiều xanh

                            Không cho gì nhau
                            mà chừ phải trả
                            hãy trả cho anh nghìn khuya sầu
                            nghìn lần tìm em trong mộng biếc đêm sâu

                            Anh trả lại em cả kinh thành mưa bụi
                            mưa mờ dáng trúc Kim Long
                            mưa rắc lệ cho Nam Giao buồn tủi
                            vườn Nguyễn Hoàng hoa chẳng nở chiều đông

                            Làm sao trả công em
                            mấy mùa phượng nở
                            mấy thuở phượng tàn
                            mấy độ hoa rơi khắp đường Thành Nội
                            tính tháng tính năm
                            xuân biếc, thu vàng...

                            Có đòi lắm cũng khó bề trả được
                            không chứng nhân mà không thể chối từ
                            nếu duyên số đa đoan từ kiếp trước
                            thì kiếp này anh vẫn vụng đường tu.

                            Còn gì nữa
                            dù không đòi, không trả
                            không hỏi về: em có đợi trông anh?
                            chân trời cũ, anh trở thành khách lạ
                            làm phế vương để được nhớ hoàng thành

                            Xưa thắc mắc chính là đây em nhé!
                            màu thời gian nhuộm tím ước mơ rồi
                            em có khóc, dặm ngàn anh biết thế
                            kiếp độc hành không thể bước chung đôi.


                            TƯỜNG LINH- phương Nam, 1959
                            Đã chỉnh sửa bởi M Mít Đặc; 06-09-2011, 06:18 PM.
                            Tôi khám phá ra bí mật của đại dương khi suy niệm về một giọt sương mai.

                            Comment


                            • Thơ Dzạ Lữ Kiều

                              BỜ NHỚ

                              Nỗi nhớ cứa vào tim
                              Xé hồn ta rách nát
                              Từ khi em thoái thác
                              Bước vào ngõ đường tình

                              Ta ngơ ngác riêng mình
                              Trong đêm dài vô tận
                              Mắt trũng hoen bờ ngấn
                              Ủ suối nguồn đam mê

                              Trăng Thu chợt quên về
                              Lá vàng thay mùa rụng
                              Nên dòng sông cuộn sóng
                              Vỗ hoài vào bờ xa

                              Để còn mãi trong ta
                              Con tim hằn rỉ máu
                              Nỗi buồn về nương náu
                              Trong ngục tù rong rêu!

                              Phố núi, 04-9-2011
                              Dzạ Lữ Kiều

                              Comment


                              • Thơ Dzạ Lữ Kiều

                                THU PHAI

                                Ta đi nhặt lá vàng rơi
                                kết thành chuỗi nhớ tặng người ngày xưa
                                một thời lãng tữ mộng mơ
                                câu thơ dang dở còn chờ đợi nhau

                                Sông tình nước chảy trôi mau
                                chuyến đò qua bến giang đầu nắng nghiêng
                                nỗi ưu tư, lạc hồn riêng
                                bên bờ khát vọng, nghe phiền não trôi!

                                Ta về đón gió mồ côi
                                dìu em qua những bước đời ngã nghiêng
                                con tim dù có muộn phiền
                                vẫn nghe tiếng sóng vỗ phiên khúc tình

                                Mùa Thu lướt qua tóc mình
                                vầng trăng tròn, khuyết… có dành ai đâu
                                ngẫm đời một cuộc bể dâu
                                thương ai – ai biết – ai nào – thương ai (?!)

                                Cao nguyên phố, 06-9-2011
                                Dzạ Lữ Kiều

                                Comment

                                Working...
                                X
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom