• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Sự tin tưởng trong Tình yêu

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Sự tin tưởng trong Tình yêu

    Đàn bà ai lại không ghen, thương nên mới ghen, chỉ tại người đàn ông không có kiên nhẩn tìm hiểu hoặc không muốn tìm hiểu vì đối với đàn ông hay nghỉ " hiểu vợ sẽ là thua "
    Tôi cũng có chồng, nhưng khi hai đứa cưới nhau thì tâm trạng của tôi là người đàn bà tôi muốn an phận và được bảo vệ, nên có đám cưới, khi về với chồng tình yêu chưa hẳn đậm đà, tôi chỉ sống trong sự chu toàn trong bổn phận, ngược lại Tôi được chồng cưng và yêu quí, những gì tôi chỉ cần nói thích là bằng mọi cách chồng tôi sẽ có cho Tôi, Được tình yêu như thế, Tôi nắm trong tay hơn 25 năm sống trong sự tin tưỏng không vương một chút nghi ngờ có chuyện chi thì vợ chồng tôi đem thẳng ra mà giải đáp cho nhau nhất là không có sự gian dối
    Trong chuyện vợ chồng sống lâu năm với nhau, người đàn ông xét đoán và hiểu người đàn bà rất đúng, Và ở người đàn bà sự nhạy bén về người đàn ông rất tinh vi, mà người đàn ông lại ít chấp nhận điều nầy.
    Vì khi thời gian bên cạnh nhau đi đến sự hiểu nhau rất gần, mặt dù đàn ông và đàn bà là hai thái cực khác hẳn và ngược nhau, nhưng đôi khi sự nhạy cãm của người đàn bà cho thấy là chỉ cần một tít tắt của chồng tôi hiểu người muốn gì và đang nghỉ về vấn đề gì , đi vào sâu hơn vấn đề thì ko thể, nhưng tôi chỉ biết là có vấn đề đó xảy ra.
    Tôi tin chồng, và theo xát ý chồng, nên sự hoà hợp giửa vợ chồng tôi bền vững, nhưng ! cuộc đời nếu như trôi như thế thì cuộc sống của tôi chính thật là hoàn hảo… mà sự hoàn hảo không bao giờ có trong cuộc đời.Khi hai đứa có đầy đủ trong tay, những gì ngày xưa hai đứa ngồi đùa mà mơ ước…phải chi …

    Bầy con tôi khôn lớn trưởng thành và đã thành công như tôi muốn, tôi nghĩ có lẽ thời gian tôi được hưởng thụ những gì tốt đẹp của cuộc đời là bây giờ đây.
    Nhưng tôi bổng rơi vào một con trốt thật đen và sâu thăm thẳm, để rồi tôi không còn là tôi nữa ; Khi tôi tỉnh dậy… cuộc sống thực sự tôi không mơ, trí óc tôi vẫn còn kiểm điễm được những gì đã xảy ra, nhưng hình như có điều gì hơi khác tôi biết mà tôi chưa hẳn định được là điều gì ; Thời gian vẫn qua, sáng trưa chiều tối, chồng tôi vẫn đi làm, con tôi vẫn đi học, nhưng tôi cứ bảo với chồng tôi : hình như có điều chi ko ổn phải không anh ?; chồng tôi trả lời cho tôi yên tâm : không có gì đâu em, tại em còn mệt nên cứ suy nghĩ,
    Đôi khi sự mệt mõi làm tôi buồn chán chỉ thương chồng phải chịu chung cái nãn lòng của tôi, lúc trước tôi hay đi dạo đi chơi với chồng nơi nào cũng hai đứa có nhau, việc rủ nhau đi như chuyện hằng ngày và tôi không bao giờ muốn từ chối điều chi cả với chồng tôi, nhưng khi đi một lúc tôi bủn rủn người phải kiếm chổ nghỉ, cứ như thế tôi thấy nét buồn trên gương mặt của chồng đưa mắt nhìn tôi như mong tôi khoẻ lại ; Tôi không chịu nỗi cái nhìn đó vuốt tay chồng như tôi hiểu ý mà có điều gì như cắt nhẹ trong tôi ; Sự thay đổi có ở chồng tôi rất là kín đáo nếu không nhận xét sẽ ko bao giờ biết được, tôi tìm hiểu những đổi thay, tôi suy nghỉ hằng giờ phải làm gì đây nhưng làm cách nào để đừng có cái buồn cho chồng tôi.

    Đôi khi tôi gợi ý chồng thôi bỏ nhau đi, cực anh quá, chồng tôi nhìn tôi ko trả lời, với ánh buồn tôi không có can đãm làm thêm đau cho chồng, nhưng nhìn sự chịu đựng tôi còn đau hơn vạn lần ; Chồng tôi ngoài giờ làm việc là luôn luôn bên cạnh tôi, tất cả xảy ra điều như thật và rất thật…Nhưng không biết tại sao, không thể giải thích hình như có điều gì chồng tôi dấu diếm tôi, chưa bao giờ tôi có sự nghi ngờ như thế, nhưng trong Tâm tôi đã chắc chắn một điều gì chỉ có một điều nhận xét là chồng tôi rất dở khi nói dối, lần đầu tôi nghe nói dối tôi cười chỉ mủi chồng tôi bảo cho anh nói lại đó, lần thứ nhì tôi hơi bực mình bảo anh nói dối dở ẹt, và tôi giải thích câu nói dối của anh, lần chót tôi tôi bảo anh chở tôi đi một vòng chợ vì khi nói chuyện với anh tôi ko muốn con tôi nghe hai đứa cải nhau, Khi ra xe nữa đường tôi nói muốn ngừng có chuyện muốn nói, Tôi không trách anh dối tôi, Tôi chỉ bảo cuộc đời đã dạy tôi biết quá nhiều gian dối , Tôi rất giỏi dối gian, nhưng khi yêu Tôi thù ghét sự gian dối vì đó là con dao cắt đứt đi những tình cãm trong trái tim ; Vì thế tôi mong anh đừng làm thế hảy can đãm mà nhìn vào sự thật cũng như tôi đang nhìn và chấp nhận dù muốn hay không. ;.
    Tôi không bắc buộc anh thương tôi nữa, tôi không ràng buộc trái tim anh bằng sự yếu đuối và bịnh hoạn của tôi, Tôi càng ngày càng thương anh hơn tôi muốn ngừng yêu anh để mình không bị đau thêm lần nữa ; Anh nghe tôi nói anh nghe tôi hỏi nhưng anh không lên tiếng chi cả, chỉ nhìn tôi thật buồn và cắn chặc răng mà không nói, Tôi biết anh đang cố gắng giửa cái muốn và cái bổn phận của anh ; Anh là một người rất trách nhiệm và thẳng thắn, nên tôi không muốn vì một điều chi mà anh phải thay đổi cái bản tánh tốt đẹp đó ; Từ đó tôi thả tay cho anh hơn, khi nghe câu nào anh dối tôi chỉ ko trả lời và bỏ đi vì tôi ko muốn lời của mình làm anh nhàm chán tôi không nghỉ đến nữa ; nhưng có lẽ vì thế sự nghi ngờ lớn dần trong tôi, Tôi chỉ sợ đến khi sự tin tưởng không còn trong tôi nữa, thì sẽ là không còn chi cả .Mà thời gian đến ngày đó là ngục hình của chính tôi.

    NV
    Mùa Sinh nhật, Nên buồn hay nên vui đây ?
    Similar Threads
  • #16

    ..."Nếu như mùa thu nầy đến, lá vàng vẫn cứ rơi như mọi năm..."

    [ame="http://www.youtube.com/watch?v=qjPBKvQm6X4"]YouTube- Mua Thu Khong Tro Lai - Si Phu[/ame]



    ....anh ra đi mùa thu....mùa lá rơi ngập đường...lá úa khóc người đi..bao giờ cho tôi quên.....

    Comment

    • #17

      Le temp magique,

      Hôm nay trời không mưa nên buổi sáng trên con đường đi làm qua ville thấy đường phố thật đẹp, dưới những ánh đèn màu lấp lánh, cho biết Noel sắp về lần nữa, bao nhiêu Noel đến với ta nơi xứ người?, bao nhiêu noel cho ta trọn một niền vui và magique,? uh, thời gian nấy đối với ta vẫn là thời gian nhiệm mầu cho những điều hy vọng, hảy cầu mong và sẽ được! ta lái ngang qua ville, vắng người, gió thật mát cho ta tỉnh cơn ngủ còn xót lại, café chưa đủ súc để cho ta tỉnh, Ngừng xe ở góc nhỏ nào để ta xuống xe bấm và tấm hình cho Net xem Noel nơi thành phố ta ở, và chổ ta đang sống, ta đâu có xa lắm đâu với tay là đã thấy rồi hảy nhìn vào một góc nhỏ nào đó sẽ thấy cái bóng ta đang hình như tìm ai để có mặt trong tấm ảnh của ta…
      Sương buổi sáng làm ta lạnh, trở vô xe và tiếp tục con đường ta thích lái xe giờ nầy vì ít người cho ta có thể phóng lẹ hơn, mở cửa sổ cho cơn gió lạnh vào mặt ta thích cãm giác mơn trớn của gió trên mặt ta …Wow! Lạnh! Ta điên và bổng cười một mình nụ cười mà không bao giờ ai thấy cả même cả Jo chỉ có gió mà thôi vì ta đang cười với Gió, Mây đang nhìn ta điên bảo với vần trăng còn đang thật đẹp và thật to trên cao “ nó nói gì thế con điên ấy” Trăng mĩm cười bảo nhỏ “ Nó đang muốn đến giữa cái au- de là để có thể gần được cái bóng người nó thương...

      Comment

      • #18

        Kiếm cái này đọc thay vì "Rong chơi cuối trời...quên lãng "......









        Không ai thở dài khi vui cả. Khi nghe được tiếng thở dài, nỗi buồn sẽ sâu thêm chút nữa. Người ta thở dài như một một phản xạ vô thức, vì thế, thật rồ dại khi lắng nghe tiếng thở dài của chính mình. Nhưng đã có một người đàn bà lắng nghe, ghi lại thời gian của một tiếng thở dài suốt 105 trang in. Cuối một nỗi buồn thăm thẳm đến tuyệt vọng là điều gì?

        Tiếng thở dài bắt đầu từ thời điểm Em - người đàn bà hóa đá bên thi hài của chồng mình - Anh. Nó trôi ngược về những ngày tháng hoa mộng. Nó lao nhanh về phía những ngày hạnh phúc tràn trề. Mảnh đất dự kiến sẽ xây dựng tổ ấm. Những đứa con. Những chuyến đi đôi lứa bên nhau. Nó quày ngược lại về phía thời gian vất vả, sẻ chia, động viên nhau bằng những nụ cười. Bằng niềm tin yêu và hy vọng. Rồi nó lại bay tới miền nắng ấm, cỏ hoa mật ngọt. Những tiếng cười trong vắt như pha lê. Những ánh mắt rạng ngời chắp cánh khi hạnh phúc bắt đầu đơm hoa kết trái. Niềm tin yêu như chắp cánh để người ta bay lên. Khi ánh sáng của nụ cười vừa đủ sức tạc nên những tia lấp lánh, vẽ vào vào mắt nhau thông điệp hạnh phúc thì chuỗi rạn nứt bất hạnh đột ngột xuất hiện… Một người sẽ ra đi! Thời gian chỉ còn là những ngày đếm ngược…

        Hối hả. Cuống quýt. Người đàn bà đuổi theo những vạch loang loáng của cảm giác. Chị muốn giữ lại cảm giác của những vòng tay ấm của người tình, siết chặc mình đến nghẹt thở. “Em thức sớm. Đêm vẫn chưa tàn. Em cố nhắm mắt, thử dỗ lại giấc ngủ. Nhưng chỉ chợp mắt được chốc lát. Em đang ở trên một bãi vắng buồn thiu và xám xịt, lưng chừng giữa thực tại và ác mộng… Em lướt đi từ kỷ niệm này sang kỷ niệm khác”.

        Khi người mình yêu thương đang tắt dần sự sống, đối diện với một tương lai trong đó vắng bóng người ấy là thực tại vô lý. Đối diện với câu hỏi ấy là một nỗi đau khôn cùng. Con người, trong suốt hành trình lớn khôn, kiêu hãnh biết bao nhưng giờ đây sự bất lực, tuyệt vọng khiến con người gần hơn với thân phận. Cuối cùng thì ta cũng chỉ là một chớp sáng của số phận mà thôi.

        “Thỉnh thoảng em vẫn đi về phía cửa sổ, em nhìn những ngôi nhà, những khách qua đường, những chiếc xe xếp thành hàng, và đâu đâu em cũng thấy viết lên hàng chữ: Chàng sắp sửa phải lìa bỏ cuộc đời… Em nằm dài dưới chân giường, em mỉm cười với anh, đúng thế anh à, trong khoảnh khắc đó em lấy làm diễm phúc vì anh đang nằm đó. Em đang cố gắng cô lập hóa cái giây phút đó, biến nó thành một hoang đảo nho nhỏ giữa biển thời gian. Ngày mai đã bị ngăn chận…”. Khi người ta tuyệt vọng như em người ta sẽ đông cứng thời gian lại. Stop. Để khỏanh khắc này là mãi mãi được không. Nhưng thời gian - cuộc sống vẫn lừng lững trôi qua theo quy luật vĩnh cửu của nó. Chuyến tàu ký ức tiếp tục…

        Những dòng hồi tưởng lúc nhanh lúc chậm lúc ào ạt bởi kỷ niệm ùa về từng đợt sóng vỗ vào lòng, có lúc lại mềm mại như những áng mây bao bọc yêu thương. Và đôi khi chỉ một chiếc lá cũng in trên đó những kỷ niệm không thể nhạt nhòa. Những kỷ niệm bàng bạc, không định hình trở nên rành mạch và bám kịp suy tư ở bất cứ tốc độ nào. Thật bất hạnh khi nhớ về hạnh phúc kiểu như thế. Có người đã viết - Bất hạnh là khi ta một mình nghĩ về hạnh phúc. Hạnh phúc là khi ta ngồi nghĩ về những bất hạnh đã qua. Khi không nghĩ gì cả, ta bắt đầu chìm… Em - Người đàn bà không chìm bởi những dòng suy nghĩ của chị là bất tận. Nhưng thực tại khó chấp nhận của chị còn bất hạnh nhiều hơn khi phải nghĩ về hạnh phúc và bên cạnh mình là bạn tình đang lặng lẽ từng phút rời xa.

        Khi người ta miên man trong một tiếng thở dài mất nhau, nối kết chuỗi cảm xúc bằng hy vọng tìm lại dư vị ngọt ngào từ đôi môi tình nhân ắt hẳn người ấy đã có một tình yêu đẹp. Lúc đầu người ta chỉ sở hữu một phần nhỏ nhoi của cuộc sống lứa đôi, một giờ, một ngày, rồi một tháng… Tiếng người ta được dùng để chuyển tiếp giữa tiếng em (anh) và tiếng chúng ta. Hàng trăm, hàng triệu khoảng khắc cùng biến cố được lưu giữ lại trong hai cá thể độc lập và tự bao giờ chẳng biết chúng được kết nối, hòa quyện cùng nhau và không còn rạc ròi nữa. Tiếng chúng ta được tối giản thành mình và nếu được gián cách, được diễn giải ra thì đó chính là anh yêu em. Ngôn ngữ kỳ diệu là thế.

        Nén lòng mình lại bằng 105 trang in, tiếng thở dài của kẻ ở lại khi tới trang 104 cơ hồ đã kéo người đọc xuống tận đáy thăm thẳm của nỗi buồn kinh người. Đột nhiên, ở trang 105 - trang chót, một vầng cầu vồng rực sáng bất chợt vụt xuất hiện, khai mở những gì đã tích tụ trong 104 trang in trước.
        Tình yêu mà Em - người đàn bà hồi tưởng, tự thuật cuối cùng đã gút lại bất ngờ bằng chính cảm nhận của người đọc - Anh yêu Em. Quả thế thật, Anh - người đàn ông không một lời nào từ đầu đến lúc này đã phát ra thông điệp được nén đến mức cao nhất, bay lên từ lòng đất tăm tối, lạnh giá - Anh yêu Em.
        Quả tình, để một người có thể tiếc thương đến thế, hẳn người kia phải là một người tình tuyệt vời. Khép tập sách lại, hẳn không ít người đọc như mơ hồ nghe được câu này - Anh yêu Em.

        ********************************


        PS :

        "Bầu không khí êm đềm của mùa xuân khiến em sinh ra mơ mộng, về những gì đã xảy ra và về những gì hẳn sẽ xảy ra nếu anh còn đó. Em biết rằng cơn mơ mộng đó chỉ là sự bất lực trong việc sống với hiện tại. Em để mặc cho mình cuốn theo dòng mộng tưởng đó mà không nhìn quá xa xôi hoặc quá tận tường. Em luôn chờ đợi cái khoảng khắc mình sẽ tìm lại được sức mạnh của mình. Khoảng khắc đó rồi sẽ tới. Em biết rằng đời sống vẫn còn làm cho em say mê. "Em muốn cứu vớt lấy em nhưng không muốn giải thoát khỏi anh."

        Anna Philipe sinh ngày 20 tháng 6 năm 1917, tại Bruxeelles, bỉ , đến pháp vào đầu 1937. Năm 1951 bà thành hôn với Gerard Philipe, diễn viên sân khấu kiêm tài tử điện ảnh lừng danh Pháp.
        1955 bà cho xuất bản cuốn: Những đoàn lữ hành á châu. Thiên ký sự về chuyến đi phi thường của bà vào năm 1948, sau một năm lưu lại Trung hoa, bà đã quyết quay trở về Ấn độ bằng con đường tơ lụa và đã là người phụ nữ Pháp đầu tiên băng qua sa mạc tân cương với một thương đoàn tới Cachemire.
        Bà là tác giả nhiều phim tài liệu về Châu Á và Châu Phi, đồng thời bà viết nhiều thiên phóng sự về Cuba, Venezuala, điện ảnh Nhật
        Thời gian của một tiếng thở dài là thiên tự truyện của bà, xuất bản năm 1963, bắt nguồn từ cái chết của chồng bà năm 1959, đồng thời là những dòng trầm tư tha thiết nhất của một tâm hồn phụ nữ trước tình yêu, cái chết và hạnh phúc, sự cô đơn.

        (Thời gian của một tiếng thở dài)

        Đã chỉnh sửa bởi Photo; 10-12-2009, 06:08 PM.

        Comment

        Working...
        X
        Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom