Đàn bà ai lại không ghen, thương nên mới ghen, chỉ tại người đàn ông không có kiên nhẩn tìm hiểu hoặc không muốn tìm hiểu vì đối với đàn ông hay nghỉ " hiểu vợ sẽ là thua "
Tôi cũng có chồng, nhưng khi hai đứa cưới nhau thì tâm trạng của tôi là người đàn bà tôi muốn an phận và được bảo vệ, nên có đám cưới, khi về với chồng tình yêu chưa hẳn đậm đà, tôi chỉ sống trong sự chu toàn trong bổn phận, ngược lại Tôi được chồng cưng và yêu quí, những gì tôi chỉ cần nói thích là bằng mọi cách chồng tôi sẽ có cho Tôi, Được tình yêu như thế, Tôi nắm trong tay hơn 25 năm sống trong sự tin tưỏng không vương một chút nghi ngờ có chuyện chi thì vợ chồng tôi đem thẳng ra mà giải đáp cho nhau nhất là không có sự gian dối
Trong chuyện vợ chồng sống lâu năm với nhau, người đàn ông xét đoán và hiểu người đàn bà rất đúng, Và ở người đàn bà sự nhạy bén về người đàn ông rất tinh vi, mà người đàn ông lại ít chấp nhận điều nầy.
Vì khi thời gian bên cạnh nhau đi đến sự hiểu nhau rất gần, mặt dù đàn ông và đàn bà là hai thái cực khác hẳn và ngược nhau, nhưng đôi khi sự nhạy cãm của người đàn bà cho thấy là chỉ cần một tít tắt của chồng tôi hiểu người muốn gì và đang nghỉ về vấn đề gì , đi vào sâu hơn vấn đề thì ko thể, nhưng tôi chỉ biết là có vấn đề đó xảy ra.
Tôi tin chồng, và theo xát ý chồng, nên sự hoà hợp giửa vợ chồng tôi bền vững, nhưng ! cuộc đời nếu như trôi như thế thì cuộc sống của tôi chính thật là hoàn hảo… mà sự hoàn hảo không bao giờ có trong cuộc đời.Khi hai đứa có đầy đủ trong tay, những gì ngày xưa hai đứa ngồi đùa mà mơ ước…phải chi …
Bầy con tôi khôn lớn trưởng thành và đã thành công như tôi muốn, tôi nghĩ có lẽ thời gian tôi được hưởng thụ những gì tốt đẹp của cuộc đời là bây giờ đây.
Nhưng tôi bổng rơi vào một con trốt thật đen và sâu thăm thẳm, để rồi tôi không còn là tôi nữa ; Khi tôi tỉnh dậy… cuộc sống thực sự tôi không mơ, trí óc tôi vẫn còn kiểm điễm được những gì đã xảy ra, nhưng hình như có điều gì hơi khác tôi biết mà tôi chưa hẳn định được là điều gì ; Thời gian vẫn qua, sáng trưa chiều tối, chồng tôi vẫn đi làm, con tôi vẫn đi học, nhưng tôi cứ bảo với chồng tôi : hình như có điều chi ko ổn phải không anh ?; chồng tôi trả lời cho tôi yên tâm : không có gì đâu em, tại em còn mệt nên cứ suy nghĩ,
Đôi khi sự mệt mõi làm tôi buồn chán chỉ thương chồng phải chịu chung cái nãn lòng của tôi, lúc trước tôi hay đi dạo đi chơi với chồng nơi nào cũng hai đứa có nhau, việc rủ nhau đi như chuyện hằng ngày và tôi không bao giờ muốn từ chối điều chi cả với chồng tôi, nhưng khi đi một lúc tôi bủn rủn người phải kiếm chổ nghỉ, cứ như thế tôi thấy nét buồn trên gương mặt của chồng đưa mắt nhìn tôi như mong tôi khoẻ lại ; Tôi không chịu nỗi cái nhìn đó vuốt tay chồng như tôi hiểu ý mà có điều gì như cắt nhẹ trong tôi ; Sự thay đổi có ở chồng tôi rất là kín đáo nếu không nhận xét sẽ ko bao giờ biết được, tôi tìm hiểu những đổi thay, tôi suy nghỉ hằng giờ phải làm gì đây nhưng làm cách nào để đừng có cái buồn cho chồng tôi.
Đôi khi tôi gợi ý chồng thôi bỏ nhau đi, cực anh quá, chồng tôi nhìn tôi ko trả lời, với ánh buồn tôi không có can đãm làm thêm đau cho chồng, nhưng nhìn sự chịu đựng tôi còn đau hơn vạn lần ; Chồng tôi ngoài giờ làm việc là luôn luôn bên cạnh tôi, tất cả xảy ra điều như thật và rất thật…Nhưng không biết tại sao, không thể giải thích hình như có điều gì chồng tôi dấu diếm tôi, chưa bao giờ tôi có sự nghi ngờ như thế, nhưng trong Tâm tôi đã chắc chắn một điều gì chỉ có một điều nhận xét là chồng tôi rất dở khi nói dối, lần đầu tôi nghe nói dối tôi cười chỉ mủi chồng tôi bảo cho anh nói lại đó, lần thứ nhì tôi hơi bực mình bảo anh nói dối dở ẹt, và tôi giải thích câu nói dối của anh, lần chót tôi tôi bảo anh chở tôi đi một vòng chợ vì khi nói chuyện với anh tôi ko muốn con tôi nghe hai đứa cải nhau, Khi ra xe nữa đường tôi nói muốn ngừng có chuyện muốn nói, Tôi không trách anh dối tôi, Tôi chỉ bảo cuộc đời đã dạy tôi biết quá nhiều gian dối , Tôi rất giỏi dối gian, nhưng khi yêu Tôi thù ghét sự gian dối vì đó là con dao cắt đứt đi những tình cãm trong trái tim ; Vì thế tôi mong anh đừng làm thế hảy can đãm mà nhìn vào sự thật cũng như tôi đang nhìn và chấp nhận dù muốn hay không. ;.
Tôi không bắc buộc anh thương tôi nữa, tôi không ràng buộc trái tim anh bằng sự yếu đuối và bịnh hoạn của tôi, Tôi càng ngày càng thương anh hơn tôi muốn ngừng yêu anh để mình không bị đau thêm lần nữa ; Anh nghe tôi nói anh nghe tôi hỏi nhưng anh không lên tiếng chi cả, chỉ nhìn tôi thật buồn và cắn chặc răng mà không nói, Tôi biết anh đang cố gắng giửa cái muốn và cái bổn phận của anh ; Anh là một người rất trách nhiệm và thẳng thắn, nên tôi không muốn vì một điều chi mà anh phải thay đổi cái bản tánh tốt đẹp đó ; Từ đó tôi thả tay cho anh hơn, khi nghe câu nào anh dối tôi chỉ ko trả lời và bỏ đi vì tôi ko muốn lời của mình làm anh nhàm chán tôi không nghỉ đến nữa ; nhưng có lẽ vì thế sự nghi ngờ lớn dần trong tôi, Tôi chỉ sợ đến khi sự tin tưởng không còn trong tôi nữa, thì sẽ là không còn chi cả .Mà thời gian đến ngày đó là ngục hình của chính tôi.
NV
Mùa Sinh nhật, Nên buồn hay nên vui đây ?
Tôi cũng có chồng, nhưng khi hai đứa cưới nhau thì tâm trạng của tôi là người đàn bà tôi muốn an phận và được bảo vệ, nên có đám cưới, khi về với chồng tình yêu chưa hẳn đậm đà, tôi chỉ sống trong sự chu toàn trong bổn phận, ngược lại Tôi được chồng cưng và yêu quí, những gì tôi chỉ cần nói thích là bằng mọi cách chồng tôi sẽ có cho Tôi, Được tình yêu như thế, Tôi nắm trong tay hơn 25 năm sống trong sự tin tưỏng không vương một chút nghi ngờ có chuyện chi thì vợ chồng tôi đem thẳng ra mà giải đáp cho nhau nhất là không có sự gian dối
Trong chuyện vợ chồng sống lâu năm với nhau, người đàn ông xét đoán và hiểu người đàn bà rất đúng, Và ở người đàn bà sự nhạy bén về người đàn ông rất tinh vi, mà người đàn ông lại ít chấp nhận điều nầy.
Vì khi thời gian bên cạnh nhau đi đến sự hiểu nhau rất gần, mặt dù đàn ông và đàn bà là hai thái cực khác hẳn và ngược nhau, nhưng đôi khi sự nhạy cãm của người đàn bà cho thấy là chỉ cần một tít tắt của chồng tôi hiểu người muốn gì và đang nghỉ về vấn đề gì , đi vào sâu hơn vấn đề thì ko thể, nhưng tôi chỉ biết là có vấn đề đó xảy ra.
Tôi tin chồng, và theo xát ý chồng, nên sự hoà hợp giửa vợ chồng tôi bền vững, nhưng ! cuộc đời nếu như trôi như thế thì cuộc sống của tôi chính thật là hoàn hảo… mà sự hoàn hảo không bao giờ có trong cuộc đời.Khi hai đứa có đầy đủ trong tay, những gì ngày xưa hai đứa ngồi đùa mà mơ ước…phải chi …
Bầy con tôi khôn lớn trưởng thành và đã thành công như tôi muốn, tôi nghĩ có lẽ thời gian tôi được hưởng thụ những gì tốt đẹp của cuộc đời là bây giờ đây.
Nhưng tôi bổng rơi vào một con trốt thật đen và sâu thăm thẳm, để rồi tôi không còn là tôi nữa ; Khi tôi tỉnh dậy… cuộc sống thực sự tôi không mơ, trí óc tôi vẫn còn kiểm điễm được những gì đã xảy ra, nhưng hình như có điều gì hơi khác tôi biết mà tôi chưa hẳn định được là điều gì ; Thời gian vẫn qua, sáng trưa chiều tối, chồng tôi vẫn đi làm, con tôi vẫn đi học, nhưng tôi cứ bảo với chồng tôi : hình như có điều chi ko ổn phải không anh ?; chồng tôi trả lời cho tôi yên tâm : không có gì đâu em, tại em còn mệt nên cứ suy nghĩ,
Đôi khi sự mệt mõi làm tôi buồn chán chỉ thương chồng phải chịu chung cái nãn lòng của tôi, lúc trước tôi hay đi dạo đi chơi với chồng nơi nào cũng hai đứa có nhau, việc rủ nhau đi như chuyện hằng ngày và tôi không bao giờ muốn từ chối điều chi cả với chồng tôi, nhưng khi đi một lúc tôi bủn rủn người phải kiếm chổ nghỉ, cứ như thế tôi thấy nét buồn trên gương mặt của chồng đưa mắt nhìn tôi như mong tôi khoẻ lại ; Tôi không chịu nỗi cái nhìn đó vuốt tay chồng như tôi hiểu ý mà có điều gì như cắt nhẹ trong tôi ; Sự thay đổi có ở chồng tôi rất là kín đáo nếu không nhận xét sẽ ko bao giờ biết được, tôi tìm hiểu những đổi thay, tôi suy nghỉ hằng giờ phải làm gì đây nhưng làm cách nào để đừng có cái buồn cho chồng tôi.
Đôi khi tôi gợi ý chồng thôi bỏ nhau đi, cực anh quá, chồng tôi nhìn tôi ko trả lời, với ánh buồn tôi không có can đãm làm thêm đau cho chồng, nhưng nhìn sự chịu đựng tôi còn đau hơn vạn lần ; Chồng tôi ngoài giờ làm việc là luôn luôn bên cạnh tôi, tất cả xảy ra điều như thật và rất thật…Nhưng không biết tại sao, không thể giải thích hình như có điều gì chồng tôi dấu diếm tôi, chưa bao giờ tôi có sự nghi ngờ như thế, nhưng trong Tâm tôi đã chắc chắn một điều gì chỉ có một điều nhận xét là chồng tôi rất dở khi nói dối, lần đầu tôi nghe nói dối tôi cười chỉ mủi chồng tôi bảo cho anh nói lại đó, lần thứ nhì tôi hơi bực mình bảo anh nói dối dở ẹt, và tôi giải thích câu nói dối của anh, lần chót tôi tôi bảo anh chở tôi đi một vòng chợ vì khi nói chuyện với anh tôi ko muốn con tôi nghe hai đứa cải nhau, Khi ra xe nữa đường tôi nói muốn ngừng có chuyện muốn nói, Tôi không trách anh dối tôi, Tôi chỉ bảo cuộc đời đã dạy tôi biết quá nhiều gian dối , Tôi rất giỏi dối gian, nhưng khi yêu Tôi thù ghét sự gian dối vì đó là con dao cắt đứt đi những tình cãm trong trái tim ; Vì thế tôi mong anh đừng làm thế hảy can đãm mà nhìn vào sự thật cũng như tôi đang nhìn và chấp nhận dù muốn hay không. ;.
Tôi không bắc buộc anh thương tôi nữa, tôi không ràng buộc trái tim anh bằng sự yếu đuối và bịnh hoạn của tôi, Tôi càng ngày càng thương anh hơn tôi muốn ngừng yêu anh để mình không bị đau thêm lần nữa ; Anh nghe tôi nói anh nghe tôi hỏi nhưng anh không lên tiếng chi cả, chỉ nhìn tôi thật buồn và cắn chặc răng mà không nói, Tôi biết anh đang cố gắng giửa cái muốn và cái bổn phận của anh ; Anh là một người rất trách nhiệm và thẳng thắn, nên tôi không muốn vì một điều chi mà anh phải thay đổi cái bản tánh tốt đẹp đó ; Từ đó tôi thả tay cho anh hơn, khi nghe câu nào anh dối tôi chỉ ko trả lời và bỏ đi vì tôi ko muốn lời của mình làm anh nhàm chán tôi không nghỉ đến nữa ; nhưng có lẽ vì thế sự nghi ngờ lớn dần trong tôi, Tôi chỉ sợ đến khi sự tin tưởng không còn trong tôi nữa, thì sẽ là không còn chi cả .Mà thời gian đến ngày đó là ngục hình của chính tôi.
NV
Mùa Sinh nhật, Nên buồn hay nên vui đây ?
Comment