• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

GIÁNG HƯƠNG

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • GIÁNG HƯƠNG


    GIÁNG HƯƠNG





    *Hôm đó có một cô gái trẻ , nét mặt dể thương đi dạo trong một xóm trên miền rừng núi , dưới ánh nắng mặt trời quá trưa, cô ta rất khát , thì thấy ở xa xa có một xóm nhà, cô ta đi tới , gõ cửa nhà đầu tiên , cửa mở, cô thấy một người đàn bà độ 70 tuổi bận áo dài vàng vua , đầu tóc bối khéo vén, khuôn mặt rất hiền từ như những người mẹ , cô ta xin bà cho cô chén nước , bà mời cô vào nhà, tuy là ngôi nhà bằng tranh , nhưng thật đẹp , phía sau nhà có ngôi vườn toàn hoa , đủ thứ hoa , đủ màu sắc, đặc biệt là hoa hồng tím và hướng dương , và một dòng suối nhỏ chảy quanh .Bà nhìn cô gái thật lâu , và tự nhiên bà hỏi cô :
    _Cháu có phải tên là Giáng Hương không ?
    Cô gái ngạc nhiên quá , hỏi lại :
    _Thưa bà, tại sao bà biết tên cháu ? bà có gặp cháu lần nào chưa ?
    _Ta nhìn cháu , khuôn mặt cháu rất quen với ta . Cháu cho ta hỏi :
    _ Cháu có nút ruồi son ở sau lưng bên mặt và một nút ruồi dưới mắt bên mặt ?
    _Dạ có ! mà sao bác biết rành vậy ?
    Ta sẽ kể cho cháu nghe. Ngày xưa ta là mẹ của thiên sứ, một hôm trời sai thiên sứ cỡi ngựa mây đi hành sự, qua ngang nhà cháu , bị một trận bão gió, thiên sứ vì đang ngắm cảnh , vô ý để té và bị thương nặng , cũng may có một cô gái y như hình dạng , vóc dáng của cháu chạy đến khiêng con trai ta vào nhà và chăm lo săn sóc , lâu sau , con ta lành vết thương , thì lại si tình cô gái, cô gái cũng thương con trai ta , nhưng hai người không có quyền sống với nhau vì con ta là thần và cô gái chỉ là một quận chúa cháu vua, thần tiên và người trần không sống chung được, con trai ta đành bỏ đi trong tiếc nhớ. Cô gái ấy tên là Giáng Hương . nay ta gặp con thấy giống người xưa của con ta nên ta hỏi . mà hôm nay con đi ngang đây cũng không phải là sự tình cờ mà là đã có trời sắp đặt , vì con trai ta quá yêu Giáng Hương nên xin với trời cho 2 mẹ con ta xuống trần làm người thường . Nhưng khổ là lúc 2 mẹ con ta xuống đây , ta đã lạc mất con ta . Trước khi xuống đây, con ta có cho ta một chuỗi ngọc trai đeo tay, hẹn khi nào ta gặp Giáng Hương , ta sẽ đeo cho nó .
    Chuỗi ngọc này , có dụng ý là khi gặp lại Giáng Hương, con trai ta cũng sẽ tìm ra ta và người yêu của nó, chuỗi ngọc tự nhiên cột chặt tay hai đứa vào nhau cho chúng sẽ không còn bao giờ rời nhau và lạc mất nhau nữa . Nói xong , bà lấy chuỗi ngọc đeo vào tay Giáng Hương , bỗng nhiên Giáng Hương té xỉu .
    Lúc cô gái tỉnh dậy , cô thấy cô vẫn nắm trên giường nhà , cô nhớ lại lời người đàn bà nói hồi nãy , cô nhìn cườm tay mình , thì không thấy chuỗi ngọc, cô nghĩ là cô đã nằm mơ . Đang mơ mơ màng màng , cô nghe có tiếng chuông cửa nhà reo , cô chạy ra mở cửa, đó là một người phát thơ có khuôn mặt thật đẹp và sáng sủa , anh ta trao cho cô một gói nhỏ, hỏi :
    _ Cô Giáng Hương ?
    Cô mở ra :
    _ Trời ! Xâu chuỗi ngọc trong giấc mơ !..............

    đh


    Đã chỉnh sửa bởi inou; 16-12-2010, 04:19 PM.
    Similar Threads
  • #2

    ĐOẠN ĐỜI EM ĐANG ĐI VỚI ANH 4



    ĐOẠN ĐỜI EM ĐANG ĐI VỚI ANH 4







    Anh quàng vai một cô gái không rõ mặt , hình như rất đẹp vì anh có vẽ rất quyến luyến cô ta , về phố núi Đà Lạt, đi trên những lối đường rừng có thảo nguyên xanh , những hàng thông trùng trùng điệp điệp; trên lối đi vào rừng , bên gốc cây khuynh diệp già, trên thảm cỏ rất xanh vì có mưa mấy hôm nay nhưng không có đủ mặt trời nên cỏ còn non màu yếu đuối , còn đó đôi bướm hồng năm cũ và cánh tỉ muôi xưa anh đã ngắt một hôm khi anh đi vào rừng , anh hái đóa hoa, hoa vừa nằm trọn trong vòng tay anh , bỗng trở thành cánh tường vi tím , anh kêu lên ngạc nhiên, níu tay cô gái :
    -Em nì ! nhìn đóa hồng tím nho nhỏ trên tay anh !
    Cô gái bĩu môi:
    đồ thứ hoa rừng hoang dã đó mà anh hái làm gì cho bẩn tay !
    Anh há hốc miệng nhìn cô ta ;lần đầu tiên anh nhìn kỹ cô gái mà anh tưởng là người yêu của anh đã chọn , mắt cô gái có những tia lửa đỏ au , thấy anh ve vuốt cánh tỉ muội trong tay , cô ta chụp lấy hoa, vò nát và quăng xuống đất . Cử chỉ thật bất ngờ, anh không kịp can , anh giụt tay cô ta, anh cúi xuống lượm những mảnh hoa tơi tả dưới đầt , anh lượm từng mảnh một trong lúc cô gái gầm lên giận dỗi , anh làm ngơ không nghe và như không cần biết , anh cầm đoá hoa tả tơi và quay lưng đi :
    -Ai có ngờ mặt mày cô đẹp mà lòng cô xấu đến vậy !
    và anh bỏ đi thẳng không nhìn lại mặc cho cô gái chạy theo năn nỉ Anh đi thẳng ra khỏi cánh rừng. Anh nhìn những mảnh hoa tan tành nát , lòng anh chùng xuống vì thương cánh hoa vừa bị dày xéo bởi ghen hờn , thử xếp lại những cánh hoa cho gọn trong tay , tự dưng đoá hoa trở lại như cũ, và càng tím , màu tím thật đậm , anh nghe có tiếng nói nho nhỏ :
    -Anh , em đây !
    Anh nhìn đóa hoa, hình như đoá hoa đang cười , và giữa lòng mỗi cánh hoa, có vài hạt sương long lanh :
    -Sương sớm ? hay là những hạt nước mắt của em hả tỉ muội?
    Anh nghe tiếng trả lời :
    -Dạ ! Em đang khóc vì cảm động cử chỉ thương yêu của anh đối với đóa hoa rừng như em !
    Anh nhìn thật kỹ những cánh hoa, trong những hạt nước mắt mà anh đã ngỡ là sương , anh thấy rõ hình ảnh anh trong đó.
    Anh cúi xuống hôn lên đóa hoa , anh nói :
    -Từ đây em sẽ sống cạnh anh, trong vòng tay anh!
    - còn người yêu của anh hồi nãy ? anh quên cô ta rồi sao ?
    - Không ! anh không cần nhớ đến cô ta đâu em ! từ giờ dù em có là một đóa hoa , anh vẫn xem em là người yêu của anh . Thôi mình về nhà nghe em !....
    Anh đem đoá tỉ muội về nhà, cắm vào bình và để trên bàn làm việc trước mặt anh . Lạ lùng , đã bao ngày tháng dài trôi qua , đoá hoa vẫn tươi như lúc anh mới hái . Mỗi tối trước khi đi ngủ, anh ghé môi hôn đoá hoa .
    Giữa đêm khi anh trong giấc mơ mơ màng màng , cánh tay anh nằng nặng như có ai gối đầu lên và anh ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ thoang thoảng trên gối y hệt như mùi hương của đoá hồng,nhưng khi anh mở mắt , không có ai cả, anh nhìn ra bàn làm việc, đoá hồng tím vẫn tươi trong bình nước , rồi anh lại ngủ thiếp đi ....

    đh



    Đã chỉnh sửa bởi inou; 17-12-2010, 04:51 AM.

    Comment

    • #3


      MẢNH TÌNH TRÊN CHÂN CHIM




      Chuyện thật ngắn

      Trưa mùa hè , trời thật xanh và ấm , Nguyễn đem sách ra ngồi trên ghế dài dưới giàn hồng leo nhìn những đóa hoa đang trổ mã thật xinh , Nguyễn nghĩ đến Hà, người con gái anh yêu bên kia phía trời xa.
      Anh mở sách đọc được vài trang , gió thổi nhẹ, dịu mát, anh gập sách lại , nhắm mắt thiu thiu ngủ ; bỗng nghe tiếng chíp chíp nho nhỏ cạnh , anh mở mắt nhìn :
      một con chim bé tí bằng nửa con chim sẻ màu lông trắng đang sà cánh xuống trên tay anh .Nguyễn thử đưa tay kia vuốt lưng chim , nó nhìn anh , không bay mất . Trên chân nó có một mảnh giấy tím nhỏ ai cột thật khéo vào . Chim lấy mỏ mổ mổ vào tay anh . Hiểu ý, Nguyễn với tay nắm nhẹ chân chim, anh tháo mảnh giấy mang hàng chữ lí tí , đều đặn :lá thư Hà viết cho anh và mấy giòng thơ thêm vào dưới cuối thư:

      sáng mơ Xuân vẩn vơ cài tóc
      cơn mưa bụi phấn rớt trên hồn
      soi mình trong nước quanh đôi mắt
      ngỡ thấy vần thơ , cảm , nhớ anh

      viết gửi chân chim theo gió hạ
      mượn lời ngẫu hứng trãi yêu thương
      và đây những chiếc hôn nồng ấm
      mật ngữ tình em duy nhất anh


      Nguyễn đặt mảnh giấy vào giữa trang sách , anh nhìn con chim , nó lấy chân khươi khươi tay anh , bay lên quẹt chiếc mỏ nhỏ xíu trên môi anh miệng kêu chíp chíp như nói lời giã biệt và tung cánh bay mất !
      Nguyễn tự hỏi làm sao con chim bé tí vậy mà có thể bay xuyên qua một biển rộng như vậy và tìm đúng nhà anh để đưa thư Hà !
      Anh đứng dậy đi vào nhà, nhìn đồng hồ, bên Hà là 8 h tối , anh nhắc điện thoại :
      - allo , Hà hả em ?
      - dạ
      có phải chú chim bé trưa nay đem thư cho anh là của Hà nuôi không ?
      - dạ phải , em nuôi nó để dạy nó đưa thư cho anh đó .
      - Mà làm sao đôi cánh bé tí có thể bay qua nỗi biển rộng để đến anh ? và đúng địa chỉ anh hả Hà ?
      - dạ tại ngày mô em cũng kể cho nó nghe chuyện mình, tả cho chim nghe ngôi nhà của anh và dạy nó địa chỉ của anh nên chắc nó thuộc lòng .
      -Nhưng sức đâu mà bay ?
      - À trước khi cho chim bay, em đã mớm cho nó một hơi thở tình yêu thương anh thật dài và mạnh có đủ sức bay đó anh ....!

      đht

      gửi Hương Bình


      Đã chỉnh sửa bởi inou; 05-02-2011, 01:58 AM.

      Comment

      • #4

        KHI EM LÀ HẠT LỆ


        NỬA TRÁI TIM ANH





        Danh đang ngồi trên sân thượng nhưng có kiếng chung quanh một toà nhà cao ốc , ký tên vô tập tuyển thơ Cho Một Tình Yêu tặng bạn bè , buổi ra mắt thơ Danh hôm nay có thể nói là rất thành công . Bạn bè thi văn sĩ, bạn bè anh , gia đình và những người hâm mộ thơ anh gồm có đủ thành phần già , trẻ, và đặc biệt là rất nhiều nữ sĩ đã quen biết Danh từ lâu nay ở các tỉnh về tham dự buổi hội ra mắt thơ của anh . Trước khi Danh ra khỏi nhà, lúc nào anh cũng đến gần tấm tranh treo tường trong phòng anh , đó là tranh một người con gái bạn của bạn anh vẽ bằng sơn dầu , bạn anh tặng anh trong dịp sinh nhật Danh cách đây khá lâu rồi . Bạn anh cho biết đây là hình của Hoa Tím, một người thích thơ Danh nhưng Danh không hay vì những thơ của Hoa Tím Danh chưa hề bao giờ đọc, người bạn đã vẽ cô rất thích và đã đưa đăng trên những diễn đàn Danh vẫn hay làm việc chung với họ .Danh rất thích khuôn mặt bầu bĩnh , đôi mắt thật đẹp màu nâu tươi và buồn , mỗi lần Danh đứng nhìn đôi mắt của Hoa Tím , lòng anh như có một sợi dây thắt tim anh lại , mà anh cũng không hiểu tại sao , có lẽ bức tranh của bạn anh vẽ quá điêu luyện nên bức tranh rất sống , Danh nhìn , có cảm tưởng trong đôi mắt Hoa tím , lúc nào cũng có hai giọt nước long lanh sắp vỡ .
        Tiếng nhạc, tiếng người chung quanh phòng có lúc làm Danh nhức đầu , nhưng hôm nay là ngày vui của anh , ngày anh giới thiệu với mọi người đứa con tinh thần thứ nhì của anh , nên anh đành phải trả lễ , vui cưòi với những người quen, bạn bè đã hâm một thơ anh . Lúc anh ngồi ký sách tặng , dưới mấy hàng ghế , phần nhiều là các cô, cô nào cũng phục sức diêm dúa , các bà thì nữ trang đầy tay , họ muốn nhân dịp này đề kình nhau về sắc đẹp , khoe nhau về giàu có , thêm vào một phần các nữ thi sĩ cũng đến đây để nhìn nhau vì ganh nhau , muốn dành sự để ý của Danh dành cho họ . Phải nói là Danh rất đẹp trai , cao ráo , lịch lãm và thơ tình anh rất lãng mạn thường làm cho các nàng đổ xiêu và muốn thành người yêu của anh vì , dù anh đã ba mươi tuổi , nhưng anh vẫn thờ chủ nghĩa độc thân, ai hỏi tại sao anh không chọn một nàng thơ đẹp nào đó để đi chung đường đời cùng anh , anh luôn trả lời :
        - khó mà tìm được một nàng thơ không vị lợi vị danh, vì cô nào cũng muốn mình vượt trên những người khác, cũng có vài lần Danh cũng có vài tình yêu vụn vặt nhưng không bền , còn tìm trong những người đành bà không thích thơ văn , họ lại có sở thích khác , thích chiều chuộng nhưng khô khan, thích đi shopping , thích diện , thích giữ chặt người đàn ông họ đang có trong tay như một món hàng đặc biệt mà họ muốn giữ trọn cho họ một mình ... tóm lại , Danh nói với bạn bè anh chưa tìm ra khuôn mặt ý trung nhân của anh.
        Tiệc ra mắt thơ anh linh đình lắm , đầy bánh ngọt , champagne chảy như suối , giàn nhạc bắt đầu , một đám bạn đàn ông của anh và các cô bắt đầu đứng dậy ra sàn nhảy , anh không biết nhảy nên ngồi yên xem , bỗng anh thấy có tiếng kéo ghế lại gần anh :một người thơ anh chỉ quen qua mạng , anh cũng chỉ biết mặt cô ta qua mạng nhưng sau đó, cô ta đeo sát anh làm anh phải bỏ luôn diễn đàn ấy , trốn biệt nên lâu lắm anh ít khi lên mạng , trang thơ anh bỏ trống từ mấy năm nay rồi . Cô ta viết thư đến nhà anh mỗi ngày, không hiểu cô ta đã quen ai trong số bạn bè của anh nên cô ta có số điện thoại của anh , cô gọi anh gần như mỗi ngày , có khi khuya , anh không bao giờ trả lời .
        -Chào anh Danh , dữ hông , nhờ có buổi ra mắt thơ hôm nay em mới được gặp được nhà thi sĩ Danh Danh bằng xương bằng thịt . Nàng nói nhỏ:
        - Sao anh tệ với độc giả thơ anh vậy ? PM cho anh , anh không trả lời , gọi điện , không hề có ai đầu dây !
        Danh vừa hiểu ra là ai , anh lấy lệ trả lời :
        - Dạ ,tại lúc này tôi rất bận cho ra tuyển tập nên thời giờ tôi rất eo hẹp, và lâu không viết , tôi cũng mất đà thơ , xin mỗi cô nhé ! Xong anh đứng dậy , giã đò đến bàn tiệc tìm thức ăn . Nàng ta vẫn léo nhéo theo sau anh .
        Danh bực quá, anh bỏ dĩa đồ ăn xuống , đến mời một cô gái đang đứng cạnh giàn nhạc lắc chân lia lịa vì không ai mời cô ta , anh đưa cô ta ra sàn nhảy , rồi đi từng bước slow dù nhạc đang trổi điệu valse . Danh không để ý đến dưới hàng ghế cuối cùng trong phòng một người con gái mặc chiếc áo dài tím ngồi một mình và cũng không đến xin anh chữ ký , cô ngồi như một cái bóng , tay cầm tập tuyển thơ Danh và nếu ai để ý, cô gái thật đẹp , vài người đến mời cô nhảy nhưng cô từ chối. Nhân lúc mọi người trên sàn nhảy , cô đứng dậy, âm thầm ra về . Trong phòng nóng quá, Danh mời cô gái đang nhảy với anh ra balcon đứng cho mát, nói là cho mát nhưng thật là đang mùa đông .Danh đứng dựa lan can , bỗng bà hồi nãy mở cửa ra tìm anh ,bà muốn được nhảy với Danh một bản slow đang được giàn nhạc chơi nhưng anh không muốn , anh nắm chặt tay cô gái đứng với anh , bà ấy giận quá , túm lấy vai anh , đẩy cô gái ra , hai người dằng co nhau , lan can chỗ Danh đang dựa vì sét rỉ, với sức nặng của Danh , gãy ,anh mất đà, té khỏi lan can, trong một giây khắc thật ngắn anh thấy mình đang lơ lững giữa trời , trong bụng thầm nghĩ đời anh đã chấm dứt vì rơi từ tầng thứ 9 xuống thì chỉ tan xác thôi ! Anh nhắm mắt , bỗng nhiên anh có cảm tưởng có hai cánh tay mềm và ấm ôm trọn lấy người anh , anh mơ màng : không phải là hai cánh tay mềm mà là hai cánh chim lông trắng toát , mà hai cánh chim đang ôm gọn anh mang nét mặt của người con gái anh đã thấy ở đâu rồi mà không nhớ ra, người cô toát ra một sức ấm và thơm mùi hương anh vẫn ngửi thấy từ mấy tháng nay trong đêm khuya khi anh ngủ . Vậy là anh không chết ! cô gái mỉm cười nhìn anh, qùi hai chân , đặt anh nhẹ nhàng xuống đất . Anh đinh cảm ơn cô gái , anh nhìn lại cô, trước mắt anh, hình như chỉ là một cái bóng thật mơ hồ , như một ảo giác . Anh đã hoàn hồn , trong mắt anh chỉ thấy mờ mờ cô gái có khuôn mặt thật xinh xắn, mặc chiếc áo choàng lông ngỗng trắng vì trời đang mùa đông và thay vì hai tay , cô ta có đôi cánh đã ôm anh hồi nãy . Anh giụi mắt : giật mình , anh đã nhớ sực ra :
        - Ơ ! người trong tấm tranh treo tường trong phòng anh cạnh giường , mỗi đêm trước khi ngủ, anh vẫn nhìn tranh và thầm mơ :
        - ước chi anh sẽ được cạnh em một ngày nào đó ? mỗi lần , anh có cảm tưởng cô gái đang cười với anh !
        Anh đang chưa biết phải làm gì thì cả đám bạn anh chạy đến mừng anh , hỏi han ríu rít ai đã cứu anh , anh quay mặt lại chỉ tay về phía cô gái , mọi người nhìn theo tay anh chỉ không có ai cả , và Danh đang ngồi trên một tấm nệm giường dày người ta quăng trên lề đường . Một người bạn kéo tay anh đứng dậy .Không lẽ anh thoát chết vì té đúng trên tấm nệm này ? Nhưng đôi cánh chim thiên thần hồi nãy ? Không lẽ vì hãi quá mà anh đã tưởng tượng ? Mọi người thấy Danh không sao, lục đục kéo nhau trở lên phòng trở lại ăn bánh, uống champagne. Danh biết mình muốn gì, anh đi lại gần người bạn đã tặng anh chân dung Hoa Tím . Anh mời Khang , tên bạn anh lên phòng, cẩm ly champagne mời Khang ngồi và hỏi chuyện về Hoa Tím.
        Lúc nãy khi tôi vừa té , tôi có cảm tưởng là Hoa Tím đã cứu tôi đó anh Khang à ! hay chả lẽ tôi tưởng tượng ? Khang nói với Danh :
        - Anh không tưởng tượng ! Hoa Tím đó !
        Danh nhìn Khang , mặt ngơ ngáo:
        - Anh nói sao ? Hoa Tím cứu tôi ? vô lý , Hoa Tím trong tranh anh có vẽ yếu đuối , mảnh mai ; làm gì đủ sức mà đỡ tôi té chứ hả anh Khang ?
        Khang cười buồn:
        -Anh có muốn tôi kể chuyên về đời Hoa Tím cho anh nghe không ?Danh gật đầu:
        Hoa Tím là người mê thơ anh , nàng cũng hay làm thơ nhưng thơ nàng viết , nàng chỉ đưa cho mình tôi đọc thôi! tôi rất thích thơ Hoa Tím nên tôi đã gửi lên những diễn đàn trên mạng đó mà có lần tôi đưa cho anh đọc, anh khen .Tôi quen với Hoa Tím từ nhỏ , Hoa Tím mồ côi cha mẹ, sống với người dì . Tôi rất thích Hoa Tím , xem cô như một người em ; và thấy Hoa Tím đẹp nên tôi mới vẽ chân dung Hoa Tím , tôi đã đem bức tranh đi dự triễn lãm , có nhiều người muốn mua, nhưng tôi tiếc không muốn lià bức hoạ vì mỗi lần tôi nhìn lại tranh , tôi có cảm tưỏng Hoa Tím đang sắp khóc thật ! Sau này khi tôi gặp anh , tôi rất qúi mến anh và biết thêm anh là người thơ có một con tim thật tuyệt vời , thủy chung , tôi thì chưa thấy anh đi với ai, chưa hề thấy anh có bạn gái nhưng qua thơ anh , tôi rất cảm động những lời thơ anh viết nên nhân sinh nhật anh , tôi đã tặng anh bức tranh ấy . Nhưng tội nghiệp thay, Hoa Tím vừa mới mất cách đây không bao lâu, nàng bị bệnh tim . Tôi có giữ lại bài thơ chót trong đó hình như Hoa Tím đã gửi gắm tình yêu nàng cho một người , theo lời thơ, hình như người đó là anh. Nếu anh muốn , tôi sẽ tặng cho anh làm kỷ niệm, vì tôi biết từ bây giờ, anh sẽ đọc thơ Hoa Tím dưới một con mắt khác phải không ?
        Danh gật đầu không nói , anh bóp mạnh tay Khang cám ơn. Tự dưng một nỗi buồn dâng ngập mắt anh Buổi ra mắt chấm dứt, bạn bè rủ anh đi nhà hàng để ăn mừng nhưng Danh không còn lòng dạ nào để vui cùng bạn bè, Danh cáo từ bạn ra về . Đến nhà, anh chạy ngay vô phòng nhìn bức tranh thật lâu , anh đưa tay vuốt ve bức tranh như muốn vuốt lên đôi mắt đẹp và u buồn đó anh nói nhỏ với bức tranh :
        Hoa Tím ơi ! Dù em không còn nữa , anh vẫn sẽ xem em là nửa trái tim anh từ đây . Em đã cứu anh thoát chết , nhưng em không dè anh chỉ còn sống với một nửa trái tim còn lại ...
        đht

        gửi Hương Bình


        Comment

        • #5


          MẢNH TÌNH TRÊN CHÂN CHIM...nghe cái tên bài thôi đã thấy mềm lòng rồi HB cám ơn chị INOU rất nhiều với món quà đầu năm..Hb xem mà cứ tưởng tượng mối tình của mình cũng êm đềm cũng lãng mạn và dễ thương như thế..Năm mới em chúc chị & gia đình một năm thật nhiều sức khỏe - an khang thịnh vượng riêng chị lúc nào hồn thơ cũng lai láng và có thật nhiều chuyện hay cho em đọc..Thân ái.HB

          Comment

          • #6


            CHUYỆN MỘT CON TẰM





            ( chuyện thật ngắn )

            Nhà mẹ Nguyễn nuôi tằm . Nguyễn hay đến những nong tằm xem cuộc đời của những con tằm này thay đổi như thế nào . Một hôm , Nguyễn để ý đến một con tằm hơi lạ hơn những con tằm khác , nó không ăn lá dâu như bạn bè nó là nhai rào rào cho no bụng ; con tằm này màu tím có những đốm vàng nhìn xa như những đoá hoa nhỏ xíu. Vì để ý đến con tằm này , Nguyễn thấy nó gặm những chiếc lá dâu thành lỗ, xong lấy đầu hất chiếc lá lại gần một chiếc lá khác , và nhiều lần như vậy thành một hàng lá lỗ đốm . Ngày hôm sau , Nguyễn chạy lại nong tằm, anh không thấy con tằm hôm qua, anh lấy làm lạ . Anh lấy chiếc đũa khươi khươi nong tằm anh đứng thật gần hàng lá dâu tằm đã gặm còn sót ; trên mỗi chiếc lá dâu là một chữ , Nguyễn lấy kính lúp nhìn thật kỹ hàng chữ :
            Em yêu anh ...

            đh

            Comment

            • #7




              CHIẾC KHĂN QUÀNG EM ĐỂ QUÊN




              chuyện thật ngắn

              Tối nay trời mưa thật lớn, lớn đến nỗi Thao cho cây quạt nước quay thật nhanh nhưng anh cũng không thấy nỗi con đường anh đang chạy xe qua .
              Đến một ngã tư đèn xanh đèn đỏ , Thao ngừng xe lại vì đèn đỏ vừa bật lên . Anh nghe tiếng gõ nhẹ lên cửa xe bên tay mặt , một cô gái làm dấu xin anh cho quá giang .
              Thao chờ đèn xanh , anh quẹo xe qua tay mặt , dừng lại mở cửa cho cô gái
              -em xin lỗi đã làm phiền ông , nhưng em không còn cách nào hơn vì giờ này quá khuya nên không còn xe bus nữa , mà người yêu em là thủy thủ đang đợi ở bến tàu để đón em , vì ngày mai vị thuyền trưởng tàu sẽ là chủ toạ lễ cưới cho chúng em , mà nếu em trể tàu thì tàu vẫn ra khơi và anh ấy phải đi xa những hơn một năm.
              Thao thấy tội cô gái , anh nhận lời cho cô lên xe . Cô cảm ơn Thao .
              Trên xe di đến bến tàu cũng khá xa , hơn 60 cây số, cô gái giới thiệu cô tên là Lệ Quyên, Thao hỏi chuyện Quyên , anh có cảm tình với tiếng nói thanh tao của Quyên, nhưng sau đó anh không nghe Quyên nói nữa, chỉ nghe tiếng thở Quyên đều đều , Quyên đã chợp ngủ , áo quần nàng ướt trông tội nghiệp .Người Quyên toả ra một mùi hương dìu dịu thật ngọt ngào , nàng rất xinh
              Thao tiếp tục con đường .Nửa tiếng sau , anh cho xe vào bãi đậu , con tàu vẫn còn neo bến . Thao đánh thức Quyên dậy , Quyên mở cửa xe, bước xuống , không quên đặt một chiếc hôn trên má Thao từ biệt chàng .
              Thao nhìn theo bước của Quyên , anh thấy một người con trai trẻ, dưới ánh đèn xe anh , anh ta có khuôn mặt dễ mến , anh ta chạy đến ôm Quyên vào lòng .
              Thao tiếp tục lái xe ra khỏi bãi , bỗng anh thấy trên chỗ ngồi hồi nãy , Quyên đã để quên chiếc khăn quàng bằng lụa tím , anh cho xe trở lại , không còn ai trên bến tàu ,trước khi anh trở ra đường , anh ngừng lại một tí , tay cầm chiếc khăn lên : mùi nước hoa Angel của Thierry Mugler thoang thoảng ngay mũi . Lòng Thao chùng lại ; anh gập chiếc khăn bỏ vào túi áo mình , tiếp tục đi ....

              đh

              Comment

              • #8

                Chị INOU em rất thích đọc những mẩu truyện của chị , chị thật là hay chỉ một chút tưởng tượng cũng viết ra đưọc những câu chuyện thật dễ thương , hôm qua em đi chùa ngày tết khi về em ngồi viết đưọc một câu chuyện chị xem và đừng cười em nhe..


                XUỐNG TÓC



                Thế là Phong quyết định vào chùa tu mặc cho mọi người và gia đình ngăn cản , mẹ Phong vẫn nói :" Con đã suy nghĩ kỹ chưa ? bởi vì vào chùa tu không đơn giản như con nghĩ đâu đấy nhé , tâm phải luôn thanh thản và hiếu thấu lẽ vô thường sắc tức thị không , không tức thị sắc.." Phong vẫn cương quyết rằng " Con tu được.thằng bạn nối khố hôm nào nó đã cười ha hả khi nghe Phong có ý định đi tu
                - Trời , mày mà tu gì Phong..? tao chỉ sợ ba bảy hai mốt ngày mày lại nhớ mây nhớ gió hay lại làm cho mấy bà vãi xốn xang thì thêm khổ đó,,
                - Em nghĩ anh không đi tu đưọc đâu , nhìn anh hào hoa thế kia làm sao tu..? mà trước khi anh muốn đi tu em nghĩ anh phải tập tu tịnh khẩu trước nghĩa là sẽ không nói chuyện với ai nữa..bởi vì chỉ cần nghe anh nói là đã làm chao đảo mấy bông hoa rồi...Hoài vẫn nói thế khi nghe Phong muốn đi tu
                ...Nhưng tất cả những ý kiến và ngăn cản đều được Phong loại bỏ và nhất định vào chùa xin được nương nhờ cửa Phật , thầy trù trì ở đây cũng đã biết Phong từ lâu , từ ngày người bạn gái bỏ ra đi để lại cho Phong thật nhiều trống trải , có những đêm nằm trong căn phòng nhỏ Phong buồn da diết..bạn bè đã giới thiệu nhiều đám nhưng rồi cũng chẳng đi đến đâu !! dạo sau này Phong tích cực sinh hoạt trong chùa và bỗng thấy đời sao phù du nên có ý định chọn nơi cửa Phật để nương nhờ nốt quãng đời còn lại..
                ........Thế là Phong đi tu , ngày đầu vào chùa với một lỗi sống mới những giờ tu tập và phải quán triệt hết những điều thầy giảng..Phong không còn thời giờ để bận tâm suy nghĩ đến những chuyện vặt vãnh nữa và ý nghĩ mình đi tu là môt quyết định đúng đắn nhất..Thắm thoát thế mà Phong vào chùa cũng đã được mấy mùa trăng..nhanh thật ! Sắp đến ngày Phật đản rồi Thầy cũng đã xuống tóc cho Phong và sau một thời gian tu tập với thật nhiều thử thách lúc đó Phong mới được thọ giới Bồ tát..Ngày Phật đản đến gần trong chùa nhộn nhịp hẳn lên các chú các điệu lo đủ thứ công chuyện , ngoài những giờ tu học , kinh hành và tụng niệm là phải lo trang hoàng để đến ngày Phật đản
                ...Thế rồi ngày ấy cũng đến , sáng sớm trên chùa thì nhộn nhịp của các điệu quý sư thì bận rộn chỉ bảo mọi người làm việc dưới bếp các bác lo vầ ẩm thực đã chuẩn bị khua kháo từ sáng sớm người giã đậu kẻ đồ xôi...đến 9h một hồi trống bát nhã vang lên các phật tử và khách viếng chùa thứ tự kiếm chỗ ngồi để dự khoá lễ buổi sáng...hồi trống vừa dứt trong không khí trang nghiêm từ bên trong chánh điện thầy trù trì cùng các tăng ni toàn mặc y vàng bước ra...Phong đi sau cùng trong cái áo tràng mầu lam rộng thùng thình và trên đầu đã đuọc cạo sạch sẽ tuy thế nhìn Phong vẫn có cái gì ẩn đằng sau cặp kính ấy..khi đã đảnh lễ và khóa tụng bắt đầu , hôm nay tụng kinh Phổ môn nên thời khóa không lâu chỉ hơn một tiếng đồng hồ ,mọi người đứng dậy xếp lại những giá kinh để sửa soạn nghe thầy giảng về ngày đức Phật đản sanh , chẳng biết lớ ngớ thế nào Phong lai làm rơi cái giá kinh ngay vào chân cô gái ngồi cạnh đó cúi xuống vội vàng xin lỗi Phong đã không khỏi bối rối vì ánh mắt nửa giận hờn nửa đau đớn của cô gái..một thoáng qua nhanh...đôi mắt đẹp quá , nhưng bài giảng hôm qua của thầy đã kịp trở về trong tâm trí của Phong , hôm qua thày mới giảng về tham ái...mặc dù đã tĩnh tâm để nghe thầy giảng nhưng thỉnh thoảng Phong vẫn liếc nhìn xem phản ứng của cô gái còn đau không..! sau khi tan lễ Phong tiến lại và hỏi
                - Cô đỡ đau chưa ? tôi xin lỗi vì mình vô ý quá !Cô gái nhỏ nhẹ -: dạ không sao thưa thầy !! Chữ thầy Phong nghe hơi thất vọng vì mình vẫn chỉ là một đạo hữu như bất cứ đạo hữu nào đến chùa chỉ khác hơn một chút là Phong đã vào chùa ở luôn ,có lẽ vì cô gái thấy Phong đã xuống tóc ! nghe cô gái nói không sao , Phong cũng yên lòng và trong khi đợi khóa lễ tiếp thì Phong là người được thầy trù trì giao cho nhiệm vụ soạn một đề tài nói về tha thứ dể thuyết giảng trước đại chúng , đây là lần thứ 5 Phong lên nói , tất cả 4 lần trước đều suông xẻ và Phong đã lột tả được hết những tâm ý bài giảng rất dễ hiểu vì thế Phong đuọc các bác vỗ tay và tán thưởng nhiệt liệt vì thế hôm nay ngày lễ lớn sẽ đông Phật tử cấc nơi kéo về chùa nên thầy trù trì lại giao cho Phong công việc soạn bài và diễn giảng cũng một phần để thày thử xem sự hiểu biết về những tu tập của Phong được đến đâu , hôm nay Phong nói tiếp về tha thứ...nhưng sao hôm nay Phong trở nên luống cuống hơn....tự nói với lòng.." mình phải bình tĩnh chứ..vô minh vô ngã & chấp chước tất cả đều phải loại bỏ và Phong bắt đầu với bài thuyết giảng của mình một cách xuông sẻ cuối bài bài giảng bỗng từ góc trái của chánh điện một bàn tay rụt rè giơ lên và cô gái đứng dậy..giọng nói thật thanh tao nhẹ nhàng :
                - Xin thầy cho con hỏi nếu khi mình tha thứ nhưng người ta không chịu tha thứ thì làm sao ạ..?Lại một thoáng vút qua...có điều gì không ổn đây..! sao bỗng dưng tâm ta lay động ? Phong hơi ngập ngừng nhưng cũng giải thích một cách rõ ràng và rồi buổi thuyết giảng chấm dứt.Cô gái lặng lẽ đến gần và lí nhí cám ơn.Từ hôm đó , nhiều khi Phong ngồi một mình trong thiền phòng để tĩnh tâm nhưng thật khó làm sao , ánh mắt ấy giọng nói ấy có cái gì như thu hút để Phong phải đăm chiêu.Dường như đọc được tâm tư ý nghĩ của Phong thầy trù trì có nhắc nhở...Con hãy ráng tu học và phải đánh thắng bản ngã của mình phải hiểu đưọc tất cả đều là vô thường trong cuộc đời không yêu không ghét..sắp đến ngày thầy cho con thọ giới bồ tát một trong những giới luật đầu tiên của đạo Phật để trước khi tu học cao hơn nữa .Hôm nay bỗng dưng Phong có chút lưỡng lữ và nói..: Bạch thầy trước khi con vào đây đã tự hỏi lòng và cũng đã thấy đưọc cuộc dời tất cả đều là không và chỉ có giáo pháp của đức Như lai mới đưa con người đến chỗ vĩnh cửu nhưng mấy hôm nay bỗng dưng con có chút ngập ngừng con xin thầy khai thị cho con..Thầy nhìn Phong với ánh mắt hiền hòa và mỉm cười.
                -Tất cả đều do tâm ,
                Chấp ngã hay buông bỏ
                đều do tâm quyét định..Nói rồi thầy lẳng lặng đi ra.Chiều hôm ấy Phong ngồi thật lâu trong thiền phòng tâm hồn mỏi mệt có chút chao đảo nhưng rồi ý nghĩ lại buông xuôi..mặc , hãy để tự nhiên bởi vì tất cả đều do duyên nghiệp...Mà quả thật từ hôm ấy cứ cuối tuần mỗi khóa giảng thì Phong đều thấy cô gái ngồi ngay ngắn ở một góc phòng mặt chăm chú nhìn lên tượng Phật với tất cả thành kính như đang lâm râm nguyện cầu môt điều gì đó ,,,những buổi lễ dường như nhanh hơn và Phong cũng cảm thấy thích thú khi nhìn thấy cô bé ...
                ...Chiều hôm nay mùng 3 tết Phong xin thầy cho Phong về thăm mẹ ..trên đường đi Phong không quên ghé chợ mua ít trái cây về biếu mẹ ..cũng lại cái tật vụng về vừa xuống xe Phong xách hai tay bốn túi chẳng hiểu thế nào mà 1 túi đựng cam nó bị bục thế là cam rơi lăn lóc ..vội vàng chạy theo để nhặt mấy trái cam đang cúi xuống thì cũng vừa thấy 1 bàn tay nhẹ nhàng dưa trái cam cho Phong và một câu nói thật nhỏ "thưa thầy... "Phong giật mình ngước nhìn lên thì ra là cô gái hay đi chùa -" Cám ơn cô , ủa sao tình cờ vậy cô đi đâu mà lại ở đây ..? Cô gái nói -" thưa thầy em cũng mới ở chùa về , nhà em cũng gần đây tình cờ vừa tới đây thấy thầy xuống xe đang định đến chào thầy thì thấy thầy làm rớt mấy trái cam ...Phong hỏi :" Cô hay lên chùa vậy chứ cô tên chi ? cô cứ gọi tôi là chú đuọc rồi vì tôi cũng chưa chính thức quy y chỉ mới là vào chùa tu học thôi ...đừng gọi tôi là thầy nhé .."
                - Uả vậy là thầy chưa xuất gia hay sao ? vậy tại sao thầy lại xuống tóc rồi ? dạ em tên An , thế rồi cô bé liến láu hỏi luôn một hơi về những bài thuyết giảng mà Phong dã nói mỗi cuối tuần , cô bé khen hay lắm và ra vẻ rất thích thú ..Phong mới giải thích cho cô bé hiểu :
                - Ah thì ra cô tên An , thật ra tôi cũng có ý định xuất gia nhưng khi vào chùa rồi tôi mới thấy không dễ dàng như mình nghĩ ..để trước khi được trở thành một sa di thì mình phải trải qua rất nhiều thử thách và tu học , việc trước tiên là xuống tóc ..ngoài ra tôi vẫn chưa đuọc thọ giới nào cả ...
                - Ah thì ra là vậy , An nói vậy mà em không biết và cứ nghĩ ai đã xuống tóc thì đều là thầy hơn nữa em thấy khi giảng trên chùa .."thầy" ..í quên chú nói hay quá ..nói xong cô bé nhe răng cười thật vô tư ..nhìn cô bé Phong bỗng thấy an bình
                ..Mải nói chuyện Phong đến nhà lúc nào không biết .. quay qua từ giã cô bé và không quên hẹn gặp lại ..Kể từ hôm đó dường như trong lòng Phong có sự thay đổi những ý nghĩ và cương quyết muốn đi tu không còn mạnh nữa ..lần này về mẹ hỏi " Thế nào , anh vào chùa có tinh tấn thêm chút nào không ? Phong chỉ ậm ừ , Phong không còn hăng hái như mấy tháng trước nữa dường như bà cụ hiểu được lòng con ..bà cười và nói ..:" thôi đi con ạ nhắm mà cực quá thì xin thầy cho về nhà ..người ta vẫn nói thứ nhất là tu tại gia thứ nhì tu chợ rồi mới đến thứ 3 tu chùa ..chẳng cứ vào chùa mới tu được ..Phong chỉ dạ ..sau đó ở nhà chơi thêm 2 ngày Phong lại vào chùa ..cũng chẳng có gì lạ chỉ là vì mai là chúa nhật lại đến ngày Phật tử về chùa và Phong lại đuọc gặp An...đêm hôm đó Phong trằn trọc mãi không ngủ đuọc phảng phất đâu đây vẫn còn hương thơm nhè nhẹ từ mái tóc ấy khi Phong cúi xuống nhặt trái cam , cái giọng nói thanh tao và đôi mắt ấy cứ thoáng qua trong trí nhớ của phong mãi sau Phong thiếp đi lúc nào không biết ..trong giấc mơ Phong đã thấy mình cùng cô bé đi dạo trên một cánh rừng bát ngát hoa thơm ..mùi thơm thật lạ ..giật mình thức giấc vì một cái vỗ thật mạnh của một chú cùng tu như Phong ...bật dậy chết thật sáng rồi mình quên công phu hôm nay !!suốt buổi lễ hôm ấy Phong đọc vấp mấy lần , tất cả đều không qua được ánh mắt của thầy trù trì .Sau buổi lễ thầy gọi Phong vào và nói ..
                - Tuệ Sơn ngay ngày đầu con có ý định vào chùa và xuất gia nhưng thầy cũng đã thấy đuọc trong ánh mắt của con và ý nghĩ vẫn chưa quán triệt hết những gì gọi là gột rửa tất cả để sẵn sàng tu học vì nghiệp con vẫn còn đa mang ..và tình duyên chưa dứt cho nên con chưa thể xuất gia , theo thầy con nên trở về nhà để phụng dưỡng mẹ già ..rồi sau này nếu con muốn thì lúc đó cũng chưa muộn ..
                - Thưa thầy ..Phong tính nói tiếp nhưng thầy ra dấu bảo im lặng ..
                Thầy ra rồi Phong vẫn ngồi đó tâm tư đầy xáo trộn với những điều thầy vừa nói nhưng hình ảnh cô bé ...ánh mắt và nụ cười ..Phong bỗng dưng thấy yêu đời ..

                Thế là Phong hết đi tu ..dù đời có phù du nhưng ..may mà có em đời thành dễ thương ..

                HƯƠNG BÌNH
                06/02/2011

                Comment

                • #9

                  GIÁNG HƯƠNG


                  THÌ THẦM




                  Hưng xuống nhà xin ba mẹ cho Thì Thầm đi chơi với anh . Tối Noel ,Thân mướn một gian phòng tiếp tân trong một khách sạn thật sang để mở bal , mời bạn bè rất đông đến dự để từ giã cuộc đời độc thân của mình vì tuần sau anh cưới vợ . Thân , người bạn đồng khóa với Hưng, gia đình có tiếng tăm trong giới thương mãi , và Thân cũng là bạn của Hưng và Huệ , người bạn gái của Hưng mà Hưng xem như một người chị và cũng là chị của Thì Thầm. Hưng đang học khoá sinh viên sĩ quan Võ Bị Đà Lạt . Lúc đầu mẹ Thì Thầm không muốn lắm vì bà nghĩ con gái mình mới vừa mười sáu tuổi , đi bal với bạn trai có sớm quá không ? nhưng vì mẹ Thì Thầm rất thương Hưng , và được ba của Thì Thầm cho phép , lại có anh chị của Thì Thầm cùng đi nên mẹ Thì Thầm bằng lòng .
                  Anh Ngân của Thì Thầm là Trung tướng nhảy dù, chị Huệ của Thì Thầm là thư ký riêng của Ngân . Hưng quen với gia đình Thì Thầm qua chị Huệ , và Hưng chừ cũng rất được gia đình Thì Thầm mến chuộng , vì lẽ thứ nhất là Hưng mồ côi ; thứ nhì là Hưng không còn gia đình vì ba mẹ anh là con một , mà ba mẹ anh cũng chỉ có mỗi mình anh .Chị Huệ gặp Hưng trong một buổi tiệc trà nhà bạn chung hai người , chị rất mến Hưng vì anh thật thà , hiền hậu , chị mời Hưng về nhà chơi cho biết và từ đó Hưng như là người con thứ tư của gia đình Thì Thầm .
                  Đã mấy năm qua, lúc Hưng đến nhà chơi , Thì Thầm mới có mười ba tuổi , còn mặc quần yếm , bú ngón tay khi gặp ai , mắc cỡ . Anh Ngân thì quá nghiêm nghị vì chức phận anh , chị Huệ cũng vậy cho nên ở nhà, Thì Thầm rất buồn vì không có ai để tâm tình . Gặp Hưng không có anh em , Hưng rất thương Thì Thầm , Hưng luôn chìu chuộng Thì Thầm như đứa em gái , luôn quà cáp , bánh kẹo nên mỗi lần Hưng đến chơi , Thì Thầm rất vui mừng , Cô cứ lẽo đẽo theo Hưng như hình với bóng; hay nhõng nhẽo vòi anh đủ thứ .Thì Thầm hay thích ăn khế ngọt , trong vườn nhà có cây khế ngọt thật ngon, mỗi lần Thì Thầm vẫn đòi Hưng đồn đồn mình lên vai cho hái ....
                  Hưng rất đẹp trai , rất tốt với bạn bè và thích làm thơ . Thơ Hưng vẫn hay được đăng trong báo Tuổi Trẻ của Huế .
                  Mấy năm trời trôi qua , anh vẫn độc thân, gia đình Thì Thầm hỏi tại sao anh chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình , anh chỉ cười không đáp , trong lúc biết bao nhiêu bạn gái của chị Huệ mê anh , nhưng Hưng vẫn giã lơ .
                  Mỗi khi Hưng đến nhà chơi , Thì Thầm chạy ra đón , nhảy lên tay anh cho Hưng đón vào lòng ; xong lí lắc nắm tay anh lôi vào nhà ; miệng tía lia đủ chuyện nào lớp , nào trường , nào giận hờn bạn bè, điểm tốt điểm xấu ...luôn cà tài phá trêu thầy cô của Thì Thầm nữa .
                  Nhưng hôm đó , khi Thì Thầm thấy Hưng đến , cô chạy ra nắm tay anh , bỗng dưng cả Hưng và Thì Thầm vội giựt tay nhau ra ngay vì cả hai cùng cảm giác bị điện giật . Thì Thầm ngước mắt nhìn Hưng , hỏi ngầm , Hưng chỉ mĩm cười không trả lời , tuy trong thâm tâm anh , Hưng biết chuyện gì đã xảy ra . Anh biết tình cảm anh vừa thay đổi .
                  Anh không còn nhìn Thì Thầm như một cô bé mười ba nữa, vì Thì Thầm đã mười sáu ; chủ nhật tuần rồi anh đã đến mừng sinh nhật Thì Thầm , anh mua tặng cho Thì Thầm một chiếc nhẫn bằng bạc có nhận hạt ngọc trai . Thì Thầm đeo ngay vào ngón áp út bên tay mặt , bỗng nhiên không hiểu sao , Hưng biểu Thì Thầm tháo nhẫn ra đưa cho anh , anh cầm nhẫn , nói Thì Thầm đưa anh bàn tay trái , và anh đeo vào cho Thì Thầm ở ngón áp út với tất cả tình thân dưới mắt hiểu ngầm của chị Huệ và mẹ Thì Thầm .
                  Từ ngày đó , Thì Thầm cũng thấy mình đổi khác , những khi cô ngồi một mình trong phòng , Thì Thầm không hiểu tại sao cô thấy bâng khuâng và cô nghĩ đến Hưng thật nhiều . Thì Thầm không còn dám nhảy trên tay Hưng như ngày xưa khi anh đến nhà, mà cô cũng không dám vòi Hưng đồn đồn trên vai đi hái khế ngọt nữa, mỗi lần Hưng đến chơi , Thì Thầm trốn ở trong phòng , hay nếu không trốn vào phòng được thì Thì Thầm cúi chào Hưng , xong cô biến mất ra vườn .Nhiều khi Hưng ra vườn tìm Thì Thầm , thấy Thì Thầm ngồi trên ghế cạnh góc hòn non bộ, anh đi lại gần , nhìn trước nhìn sau không thấy ai , anh bạo dạn nắm tay Thì Thầm , cô không ngửng nhìn anh mà chỉ gục mắt xuống không nói năng gì cả,Hưng cầm tay Thì Thầm đặt trong tay anh :
                  Em ! vừa nghe tiếng em , Thì Thầm rụt tay lại và chạy mất vào nhà
                  Thì Thầm bắt đầu thử làm thơ , và cô không ngờ trong những con chữ Thì Thầm đã gửi gấm một tình cảm chưa thành tên và cho ai , cô còn lờ mờ về hình dáng người trong thơ cô .Rồi mỗi ngày trôi qua, hình dạng Hưng bắt đầu hiện rõ , một hôm Thì Thầm kể chuyện này cho Nguyệt , bạn thân Thì Thầm , Nguyệt ôm vai Thì Thầm , thì thầm vào tai :
                  - chết rồi mi ơi ! mi đang yêu đó ! mà ai đã được người đẹp phong vương rứa ?
                  - tau còn ai ngoài anh Hưng để nghĩ đến nữa hả khỉ mắc gió !
                  -thôi nàng ơi ! mi yêu chàng ta rồi , mà chàng ta đối với mi ra răng hử khỉ mắc phong ?
                  - tau không biết nữa , có lẽ anh cũng mến tau nhiều hơn ngày xưa , rồi Thì Thầm đưa tay khoe chiếc nhẫn Hưng tặng cô, kể cho Nguyệt nghe anh đòi đeo nhẫn vào ngón này và chuyện Hưng cầm tay cô .
                  - Ngu ơi là ngu khỉ mắc phong , anh Hưng cũng yêu mi đó , mười sáu tuổi mà mi ăn chi để ngu không thấy chi cả rứa khỉ mắc phong ?Thì Thầm không trả lời bạn , cô nhìn bàn tay Hưng đã cầm , nói nhỏ trong lòng :
                  -Hình như em cũng đang nhớ anh Hưng ơi !
                  Hưng vẫn đến nhà Thì Thầm như lệ thường , bây giờ thì Thì Thầm đã dạn hơn , cô ngồi nán lại sau bửa cơm nhìn Hưng và anh chị mình nói chuyện , nhiều lúc hình như anh Ngân vờ xin đi nghỉ trưa, rồi đến lượt chị Huệ cũng đứng dậy nói chị có chuyện phải làm , như muốn để tự do cho Hưng nói chuyện với Thì Thầm . Hưng rủ Thì Thầm ra vườn chơi hay đi dạo với anh một lúc vì nhà Thì Thầm ở gần trường đại học sư phạm , và con đường thật đẹp , đất đỏ, hai bên đường những cây khuynh diệp cao , trưa trời nắng , gíó lay những đám lá khuynh diệp rì rào rất thơ mộng , Thì Thầm chỉ có đợi những giờ phút được đi riêng với Hưng , cô bằng lòng để Hưng nắm tay mình khi trên đường chỉ có hai người .Tình yêu đến không cần lời , chỉ nhìn Hưng và Thì Thầm , gia đình biết ngay là cô cậu thương nhau ; và gia đình Thì Thầm cũng đồng ý cho Hưng yêu Thì Thầm.
                  Được phép đi chơi với Hưng , Thì Thầm vui lắm , cô nhờ chị Huệ trang điểm cho cô, thoa phớt chút phấn hồng lên má, kẽ đen đôi mắt mình cho to ra,Thì Thầm có đôi mắt rất đẹp , Hưng công nhận là lần đầu tiên Hưng đến nhà chơi , dù lúc đó Thì Thầm mới có mười ba tuổi , Hưng đã sửng sốt trước đôi mắt thật to và có cái gì thật lưu luyến khi Thì Thầm nhìn ai , Hưng đã bị thu hút bởi cặp mắt này từ lâu .
                  Thì Thầm hỏi ý Hưng muốn cô mặc đồ đầm hay áo dài , Hưng trả lời anh muốn Thì Thầm mặc áo dài , Thì Thầm gọi anh vào phòng , mở tủ áo cho anh chọn , Hưng chấm chiếc áo vàng màu vua , làm cho khuôn mặt Thì thầm nỗi bật lên dưới ánh đèn ,Hưng
                  ngẩn ngơ khi Thì Thầm bước ra , anh thật ngạc nhiên: Thì Thầm đẹp một cách liêu trai ; cái đẹp Thì Thầm có chút gì hư ảo không tả được .
                  Anh rất hãnh diện đưa Thì Thầm đi bal này .
                  Lúc đến chỗ, anh đưa Thì Thầm vào cửa, nghe những tiếng huýt gió sau lưng , Thì Thầm biết người ta ngưỡng mộ cô , Thì Thầm quýnh chân , càng níu tay Hưng chặt thêm .Trong bửa tiệc, bạn bè Hưng và Thân chạy đến :
                  - bồ toa đó hả Hưng ?
                  - Em moa đó
                  Thật giã ?
                  - Thật mà , hỏi cô ấy xem . Bạn Hưng xoay qua Thì Thầm đợi câu trả lời, chỉ có chữ dạ nhỏ lí nhí trong miệng , rồi ngồi yên. Tuy chơi rất thân với Hưng , nhưng Thân cũng không hề biết rõ gia đình Hưng , cũng ngỡ Thì Thầm là em gái Hưng thật nên không hỏi tới .Sau bửa tiệc là bắt đầu bal .
                  Bạn Hưng đem sổ bal đến , xin ghi tên với Thì Thầm những bản nhảy ,Thì Thầm nói mình không biết nhảy , người nào cũng nói :
                  - không sao cả, anh sẽ dạy em nhày !
                  sổ xin bản nhảy với Thì Thầm đầy gần hết trang . Hưng nhìn lại số bản nhạc của giàn nhạc sẽ chơi , chỉ còn mỗi một bản chót , anh giành viết tên anh vào liền, sợ sẽ mất chỗ .
                  Giàn nhạc trổi lên , mọi người đứng lên ra sàn nhảy , bạn Hưng mời Thì Thầm , cô nhìn anh , lưỡng lự không muốn lắm nhưng Hưng gật đầu ra chiều bảo :
                  - em cứ ra chơi cho vui, anh nhìn em là đủ rồi !
                  Một anh chàng tên Bào dạy cho Thì Thầm điệu tango :
                  hễ em nghe tiếng trống đánh thùng là đặt chân xuống , bây giờ nghe theo anh , nhịp như vầy:
                  - 1, 2 . 1, 2, 3.. , 1,2 , 1,2, 3 ... cứ như vậy mà theo anh , anh sẽ dìu em theo , đừng sợ .Những bạn Hưng hỏi Hưng tên em gái Hưng , anh trả lời :
                  Thì Thầm.
                  Thì Thầm !
                  Trời ! tên này tụi moa sẽ muốn ghé tai gọi mỗi ngày đó Hưng !
                  Nhảy hết bản này đến bản khác với mọi người , Thì Thầm chán nản , cô chỉ muốn được Hưng dìu cô trong vòng tay , cô nhìn lại bàn , Hưng đã biến mất .
                  Thì Thầm xin lỗi người con trai đang nhảy với cô, đi ra cửa, Hưng đang đứng yên trong bóng tối cạnh cánh cửa, Thì Thầm chạy đến, giụi đầu mình trong vai anh, nước mắt chảy dài như một lời thì thầm xin lỗi Hưng . Hưng ôm Thì Thầm trong tay anh , hôn lên tóc Thì Thầm:
                  - em có lỗi gì đâu , ai biểu em đẹp quá tối này làm chi !
                  Thôi mình vào trở lại đi em , hình như bản này là bản chót anh đã dành riêng cho em
                  - sao em không thấy anh nhảy bản nào hết vậy ?
                  - tại anh không muốn , tại anh chỉ muốn ôm em thôi mà không ai khác .
                  Bản nhạc sau cùng là bản love story , Thì Thầm không cần học những bước nhảy , vì Hưng dìu cô đi nhè nhẹ, điệu slow khỏi cần học và chỉ dành cho những người yêu nhau ...
                  *
                  Tiếng súng đã bắt đầu nghe rất gần những tỉnh thành , Hưng đã ra trường ,mang lon thiếu uý ở ngành mũ đỏ, anh cũng như bạn đồng khoá phải tham dự những trận đụng độ ở các vùng khói lửa xa .
                  Hôm trước ngày Hưng đi , gia đình Thì Thầm làm tiệc tiển anh trong không khí thật buồn , anh Ngân cũng bị cấm trại không về được ! Hưng rủ Thì Thầm tối đó đi xem ciné với anh lần cuối ; trong rạp hát , anh ôm đầu Thì Thầm , kéo lại gần và hôn lên môi Thì Thầm. Chiếc hôn môi đầu tiên anh tặng Thì Thầm, cô nghe cả thân cô run lên như sốt , nước mắt Thì Thầm ứa ra ướt cả mảng áo Hưng .
                  Hưng lấy khăn chậm mắt cho Thì Thầm , rút trong túi quần anh một hộp nhỏ :
                  - Quà đính hôn của em đây Thì Thầm , em mở xem , anh mong em sẽ thích và sẽ giữ cho đến ngày anh về xin ba mẹ cho anh cưới em .
                  Thì Thầm từ từ mở hộp quà :
                  một chiếc nhẫn bằng vàng trắng có gắn một hột kim cương chiếu óng ánh dưới ánh đèn màu của phòng ciné. Đê nước mắt Thì Thầm lại càng vỡ ào ra , trên mắt Thì Thầm bây giờ lấm lem màu viết chì hoá trang , chảy đen trên má , Hưng lại lôi khăn giấy trong túi anh ra lau cho Thì Thầm ....
                  *
                  Mười năm sau : 1985 .
                  Ngồi uống café với mấy người bạn , Hưng thấy một người con gái cỡ hai mươi lăm, ba mươi tuổi ôm cặp táp , đi lại ngồi xuống bàn cạnh bàn anh .Trời mùa hè Paris hôm ấy thật nóng . Hưng chăm chú nhìn. Cô gái Việt này thật giống người yêu cũ của Hưng chi lạ !chỉ có tóc cô nhuộm vàng và mặc đồ đầm , áo ngắn tay.
                  Hưng nhìn hai bàn tay búp măng của cô gái , bỗng anh giật mình đánh thót :
                  trên hai ngón áp út của hai bàn tay , hai chiếc nhẫn rất quen thuộc với anh , anh đứng bật dậy , đi lại bàn cô gái :
                  -Thì Thầm !
                  Cô gái nhìn anh như vừa thấy một bóng ma (un spectre) , miệng há hốc không nói được .
                  Hưng tiếp :
                  -Em ! Thì Thầm ?
                  Nước mắt cô gái ràn rụa , người cô run run . Hai người đã nhận lại được nhau. Hưng trở về bàn xin lỗi mấy người bạn và trở lại kéo ghế ngồi cạnh Thì Thầm:
                  -Bao lâu rồi hả em từ ngày anh đi ?
                  Thì Thầm đã hoàn hồn , cô trả lời :
                  -Hơn mười năm rồi anh . Mà sao anh lại có mặt ở đây ?
                  - Anh cũng hỏi lại em câu đó . Xong Hưng bắt đầu kể cho Thì Thầm bao lâu nay Hưng đã làm gì .
                  - Từ ngày chia tay em anh theo các đơn vị hành quân liên miên , trong một lần tham dự trận Đồng Xoài anh bị thương nên được đưa về chữa trị ờ bệnh viện Cọng Hoà . Sau khi bình phục, chuyện đầu tiên khi anh ra bệnh viện , anh bay liền lên Đà Lạt tìm em và gia đình , nhưng không còn ai nữa , anh có hỏi nhiều người quen nhưng không ai biết em và gia đình em đã về đâu , có người nói là gia đình em đã dọn về Saigon Nhưng Saigon rộng lớn quá và anh biết gia đình em cũng không có ai thân thuộc ở Saigon để hỏi thăm , anh vẫn trở ngược lại Saigon tìm em khắp nơi nhưng vẫn không có tin tức em và gia đình . Anh buồn quá ,mất em , anh như người mất phương hướng, nghĩ đến em bây giờ như cánh chim trời, không biết phải tìm em nơi phương nào đây nữa ,anh đành chịu thua, sống trong mong nhớ , thì ngay vào lúc miền nam bị lọt vào tay quân đội miền Bắc và cũng như bao nhiêu sĩ quan cũ VNCH , anh đã phải khăn gói vào tù cải tạo . Thời gian anh trong tù gần 8 năm dài , sau đó anh được thả ra dưới sự quản chế hằng ngày của nhà cầm quyền đương thời .
                  Một thân một mình , vô gia đình , ngày xưa anh đã lấy gia đình em làm gia đình anh , bây giờ không còn gì để giữ chân anh lại đây , anh chưa biết phải làm gì trong thời gian trống này thì anh may mắn được theo diện HO qua Mỹ, từ đó anh đi học lại ngành kỹ sư về informatic và tìm được việc làm. Mất em , anh không còn yêu ai được nữa nên vẫn thờ chủ nghĩa cô đơn vì anh tự nguyện với chính anh là dù bất cứ trong hoàn cảnh nào , không gian nào và lúc anh còn sống, anh phải đi tìm em vì anh có linh cảm sẽ có một ngày nào đó anh sẽ tìm lại được em. Cách đây mấy tháng , anh gặp lại Thân bạn anh , em còn nhớ Thân không ? lần anh đưa em đi bal vào đêm Noel ngày xưa đó ? Thân giờ sống với gia đình ở Paris, làm ăn khá giả , Thân liên lạc được anh qua một người bạn , rủ anh qua Paris chơi , mình đã còn duyên nên anh gặp lại em hôm nay ! Còn em và gia đình ? Nghe Hưng kể chuyện anh và Thì Thầm nhìn ngón tay áp út của Hưng , một nỗi hy vọng đang chớm . Thì Thầm trả lời :
                  - Ba mẹ mất rồi vì nhà cửa mất , đi vượt biên mấy lần không xong ,tiền của cũng không còn phải trở về , hai ông bà phần vừa già, phần khóc con nên không bao lâu ba bịnh và mất , sau đó mẹ buồn quá nên cũng lâm bịnh , mà vì lúc đó không còn tiền để vào nhà thương nên mẹ cũng mất, em khốn khổ quá, chị Huệ và em đành nhờ hàng xóm chôn cất giùm .
                  Rồi anh Ngân và chị Huệ nay ra sao ? có cùng qua đây với em không ?
                  - Không , anh Ngân chết rồi !
                  - Hôm đó anh Ngân muốn đi tham quan chiến trường , chiếc trực thăng của anh bị trúng đạn của địch , anh chết cùng với người phi công ; còn chị Huệ và em đi vượt biên , trên chiếc thuyền nhỏ hôm đó người thì đông , không đủ thức ăn đồ uống trời nắng chang chang cả gần tuần lễ lênh đênh trên biển, lại gặp sóng gió, nhiều bà già và trẻ con không chịu nỗi nên chết vì đói khát , người thuyền trưởng cho lệnh quăng những xác chết xuống biển trước những lời cầu xin của gia đình họ . Thêm vào đó , thuyền lại bị bọn hải tặc Thái Lan chận lại để khám xét hành lý , tìm vàng bạc, nữ trang . Nhiều cô còn trẻ và những người như chị Huệ có chút nhan sắc bị bọn chúng bắt qua tàu của chúng , đưa vào đảo để hãm hiếp ,từ lúc đó ,em không còn tin tức gì chị Huệ nữa . Sau khi thuyền được lệnh cho ghé vào đảo , em vội đi hỏi tin tức chị , sau khi em tả hình dạnh chị Huệ, thì được một bà đến đảo trước bọn em kể cho hay chị chịu không nỗi bị làm nhục , chị chờ tàu hải tặc trở ra khơi , chị leo lên mõm đá gần đó , gieo người xuống tự tử , những người ở trại có mặt lúc ấy , chạy xuống chỗ chị vừa nhảy thì không tìm thấy xác chị đâu cả . Còn em lúc đó không có ăn , ốm nhom như con mắm , mặt mày rám nắng đen thui, em sợ đám hải tặc nhìn thấy em , em ngồi thu mình nhỏ lại như con chó đói sau mấy tấm vải dùng để che nắng gần cột buồm nên khó thấy em, và chắc chúng lục được nhiều vàng bạc qúi báu , tiền của của những người khác trên thuyền nên cũng không để ý đến em . Cũng may lúc đó , em đến cữ tháng , phải mang băng em đem theo , em tháo hai chiếc nhẫn quà anh cho , em giấu vào miếng băng dơ em đang dùng nên em còn giữ được những kỷ niệm của anh . Vào được Mã Lai , em may mắn được làm thông dịch cho một phái đoàn toàn người Pháp vì có rất nhiều người không biết tiếng Việt , hỏi đám vượt biên muốn đi đâu nên nhờ em hỏi hộ. Sau đến lượt em , họ hỏi em muốn đi đâu , em trả lời xin đi Pháp , vì đã có cảm tình trước và vì ở Pháp có chú Hoàng em ba , chú mà ngày xưa hay bàn chuyện chính trị với anh đó nên họ ký giấy cho em đi . Bây giờ em đang ở nhà chú Hoàng , anh còn nhớ chú không ? Chú vẫn hay nhắc anh và không biết anh còn hay đã chết . Chú gặp lại anh , sẽ mừng lắm . Thấy Hưng cũng chăm chăm nhìn bàn tay mình , Thì Thầm như hiểu ra , cô xòe ngón tay đang mang chiếc nhẫn đính hôn đưa trước mặt Hưng , anh hiểu ý Thì Thầm.
                  Hưng trả tiền café cho hai người , cầm tay Thì Thầm đứng dậy :
                  - Trời đẹp quá !
                  Hưng quàng tay lên vai , ghé tai cô ... Thì Thầm ...

                  đh
                  gởi Hương Bình

                  Đã chỉnh sửa bởi inou; 15-02-2011, 02:09 AM.

                  Comment

                  • #10

                    GIÁNG HƯƠNG




                    HOA HƯỚNG DƯƠNG





                    chuyện thật ngắn
                    *
                    Thủy đi lang thang trên lối nhỏ của công viên bệnh viện tâm thần . trong đám người điên loạn, Thủy chỉ có bệnh lãng trí nặng , Thủy không đến nỗi điên như họ mà chỉ không còn nhớ gì nữa .
                    Thủy rất hiền , không phá rối trật tự khuôn phép nhà thương nên nàng được tự do trong hành động , miễn là không được đi quá tầm nhà thương cho phép .
                    Hôm nay trời nắng đẹp , tuy là một buổi chiều mùa đông ; Thuỷ mặc chiếc áo ấm và chiếc khăn quàng cổ mà Vũ người yêu nàng đã mua tặng hôm sinh nhật mới đây .
                    Thủy bước lên gốc thông già giữa bãi cỏ công viên , Thủy ngồi yên , tay bứt vài cọng cỏ , tay Thủy chạm vào một đóa hoa bồ công anh vàng , hình như Thủy nhớ một hình ảnh nào trong trí vừa bất chợt ngang qua , Thủy thì thầm một mình :
                    - Hoa Hướng Dương .
                    Thủy bứt từng cánh hoa :
                    -Anh Vũ nì ,
                    je t'aime
                    un peu
                    beaucoup
                    passionnément
                    à la folie
                    pas du tout ..
                    rồi nàng lập lại từ đầu .
                    Đến cánh chót : à la folie ; Thủy bỗng dưng thấy hơi mệt , Thuỷ nằm dài trên cỏ .
                    Thủy chợt thấy nàng chắp đôi cánh trắng , nàng bay lên cao theo một cánh chim trời trước mặt ; nàng thấy mình bay đến một cánh rừng toàn thảo nguyên xanh , nàng đáp xuống , gập cánh , đi lang thang theo con đường nhỏ vào sâu trong rừng , và bóng nàng mất hút sau một hàng cây ...
                    Chiều hôm đó, người gát dan của nhà thương hớt hải chạy vào báo cho hay :
                    Thuỷ đã ngủ một giấc dài !

                    đh

                    gửi Hương Bình

                    Comment

                    • #11


                      Chị INOU

                      HƯƠNGBINH

                      Comment

                      • #12

                        PHẤN BƯỚM


                        PHẤN BƯỚM




                        chuyện thật ngắn

                        Một đêm mùa thu , trời trong vắt và trăng cũng vừa lung linh xuyên qua những ngọn lá phong chưa đủ tuổi để rụng .
                        Phong ngồi định viết truyện , anh chưa tìm ra ý viết , dạo đầu được vài hàng , tìm không ra ý để tiếp tục, thấy sáng trăng đẹp quá, anh ngừng tay nhìn ra cửa sổ, có một cái gì là lạ huyền ảo ; hình như là đôi cánh thiên thần đang chờn vờn trước mặt anh , Phong nhìn thật kỹ, à không ! Đó chỉ là một cánh bướm màu hồng ! Anh ngạc nhiên , ồ lên một tiếng rồi nhìn thêm lần nữa , thật vậy , cánh bướm màu hồng có điểm những đường gân vàng trên cánh , quái lạ thật !
                        Đôi cánh bướm chờn vờn ngoài song cửa một lúc, rồi ngừng bay, đậu lại trên song cửa . Phong lại định tiếp tục viết , bỗng con mèo mướp anh nuôi nhảy chồm lên cửa sổ như muớn chụp con bướm hồng , Phong nhanh tay chụp chú mèo không cho nó bắt con bướm , xong anh mở cửa ra sân , rón rén lại gần con bướm , hình như con bướm không sợ anh , nó vẫn gập đôi cánh và đứng yên . Phong mở lòng tay nắm định nắm lấy cánh bướm nhưng con bướm bay ngay vào trong lòng tay anh , nó đậu yên trong tay anh . Phong đem bướm vào phòng , đặt nó lên trên cánh một đóa lan trên bàn anh ; bướm xoè cánh ra , nằm như ngủ , hai cái râu rung rung , nhìn anh như cám ơn .
                        Đêm đã khá khuya, Phong đứng dậy tắt đèn vào giường .
                        Nửa đêm trời hơi lạnh , Phong thức giấc , tìm tấm mền anh làm rơi xuống phía dưới chân sau lưng anh, anh quờ tay kéo tấm mền , bỗng tay anh chạm vào vật gì âm ấm , chưa tình hẳn, anh quay đầu , thấy lờ mờ cạnh anh là một người con gái tóc vàng mặc chiếc áo màu hồng mỏng đang nằm quay mặt sau lưng anh , anh giựt mình ngồi dậy bật đèn đầu giường , thì chỉ là chiếc gối dài sau lưng anh .
                        Mấy đêm liên tiếp , anh để ý thấy con bướm hình như đã đổi chỗ đậu , nhưng nó vẫn nằm yên khi anh đến gần .
                        Vài ngày sau khi anh ra vườn , anh để ý thấy trong vườn có một đàn bướm đủ màu bay chờn vờn quanh những khóm hồng Phong trồng , chờ khi anh quay trở vào nhà, chúng bay lại gần song cửa như muốn bay vào luôn trong phòng nhưng không dám và anh thấy con bướm trong phòng hình như muốn trốn đàn bướm ngoài cửa , nó đậu trên một góc hoa lan thật khuất sau bàn anh .Đàn bướm ngoài sân cứ như nhôn nhao như muốn tìm gặp con bướm trong phòng một hồi , xong bay đi mất. Lạ lùng quá trước sự việc xảy ra mấy đêm liên tiếp và sự có mặt của đàn bướm, Phong tò mò muốn hiểu.
                        Đêm ấy, Phong giã vờ nhắm mắt tắt đèn ngủ , anh nằm yên , bỗng nghe bên cạnh tai anh có tiếng đập cánh thoảng thật nhẹ , nhờ hôm ấy là rằm , ánh trăng chói sáng vào phòng , anh liếc nhìn phía bàn , anh thấy mất con bướm , Phong nằm yên một lúc nữa , anh quay lưng lại quờ tay thật nhanh , tay anh quờ trúng cái gì âm ấm như mấy đêm trước , anh bật nhanh đèn, bên cạnh anh là một cô gái tóc vàng , mặc chiếc áo ngủ màu hồng thật mỏng thấy cả những đường nét đẹp và thanh bên dưới áo . Phong nắm chặt tay cô ta không cho cô ta biến mất . Phong ngồi dậy đỡ cô gái theo , cô nhìn anh bẽn lẽn , khuôn mặt thanh, đôi mắt đen sáng rỡ dưới ánh đèn đêm , môi cô mọng hồng làm Phong thèm đặt một chiếc hôn trên ấy. Phong nhìn cô như muốn hỏi ,
                        cô gái hiểu anh :
                        - Em là một trong bầy tiên đã bay lạc xuống đây hôm trước , may nhờ anh cứu kịp nên em thoát khỏi miệng mèo của anh , em muốn trả ơn anh nhưng vì em là tiên nên không thể chung đụng với người trần , hôm trước anh đã quờ tay chạm vào ngực em nên anh là người duy nhất thấy hình dạng của em , và đàn bướm anh thấy mấy hôm nay là mấy chị của em bay xuống tìm em đó, vì em muốn tạ ơn anh cứu mạng nên em muốn sống với anh một đêm hạnh phúc dưới trần trước khi em sẽ rời xa anh mãi mãi .
                        Nói xong , cô ta nhìn Phong , anh hiểu ý, tắt đèn ...
                        Phong ngủ quên đến sáng .
                        Khi Phong giật mình thức dậy , không còn con bướm đậu trên bàn anh nữa, anh đứng dậy đi lại bàn, trên trang giấy anh đang viết dở đêm qua, có một lớp bụi phấn vừa hồng vừa vàng gom thành hình một trái tim . Phong hiểu .
                        Anh ngồi vào ghế, và bắt đầu viết : Phấn Bướm ....

                        đh

                        Gửi Hương Bình

                        Đã chỉnh sửa bởi inou; 04-03-2011, 02:05 AM.

                        Comment

                        • #13

                          GIÁNG HƯƠNG


                          TÌNH SỬ MỖT GIÒNG NƯỚC MẮT



                          Giữa tranh sáng tranh tối của hoàng hôn sắp lặn sau rặng núi Pyrénées ,giữa ngôi vườn rộng toàn hoa đủ loại , cây đủ loại mà Phong chiù Tiên , anh đi tìm mua những loại hoa thật hiếm và qúi trồng cho Tiên . Từ ngày Phong tìm ra Tiên , ngoài những giờ phút đến sở, anh không hề xa Tiên nửa bước, Phong muốn chuộc lại những chuỗi ngày đã đánh mất Tiên cách đây 30 năm dài , chối bỏ mối tình Tiên đã dành cho anh để chạy theo một "tình yêu người lớn " như anh đã nghĩ , anh đã lập gia đình với người con gái anh quen ở Văn Khoa , và hạnh phúc anh đã đổ vỡ vì anh đã lầm về tình yêu không vụ lợi . Lúc anh hiểu ra lòng anh , Phong đi trở lại tìm Tiên thì Tiên đã bỏ đi xa , Tiên xin ba mẹ cho Tiên đi ngoại quốc học, và khi Tiên đã học xong , Tiên không nói rõ cho ba mẹ Tiên sẽ làm gì,thật ra Tiên xin đi theo chương trình hội bác sĩ thiện nguyện , đi các xứ nghèo.Tiên vẫn đơn độc , Tiên thấy tim mình không còn rung động được nữa trước những người đàn ông yêu Tiên sau này , hình như Tiên vẫn muốn mình chờ đợi một cái gì thật mong manh như chờ một đám mây bay qua, một ngọn gió thoảng .Tiên trở về Huế khi mẹ bịnh nặng sắp chết , mẹ Tiên lắc đầu buồn bã , cầm tay con gái bà trước khi lâm chung :
                          Tiên con , mẹ muốn con lấy chồng , đừng chờ đợi Phong nữa , con xem Phong như đã chết rồi ! Nghe mẹ nói , lòng Tiên quặn đau .
                          Tang mẹ vừa xong , chưa mãn thì lại tang cha . Bây giờ Tiên hoàn toàn cô độc Anh Bích cưới vợ , vào Nam làm việc .
                          Tiên trở về Pháp .
                          Có nhiều đêm đang giữa giấc ngủ, Tiên bật dậy như cói lò xo :
                          Phong ! Anh Phong ! trong tiếng khóc thầm không còn đủ nước mắt vì Tiên đã khóc quá nhiều rồi !
                          ........
                          Tiên ngồi trước trang nhật ký , Phong nằm dài trên chân Tiên, lim dim ngủ, Tiên không dám động đậy sợ Phong tỉnh , Tiên lấy tay vuốt tóc Phong , trìu mến :
                          Tiên hôn nhẹ lên mắt Phong , thì thầm nói :
                          -Em không dè còn có ngày nay ! Tiên bắt đầu tiếp tục trang nhật ký thứ 16 :
                          ............
                          Chuyến xe hàng hôm đó đưa anh và em lên Đà Lạt vì em thích thăm lại ngôi trường mà em đã học ở đây 2 năm : Couvent des oiseaux và
                          Anh cũng muốn đưa em về lại thăm Ba Mẹ anh ,lần ni là lần thứ mấy em cũng quên không đếm , nhưng mỗi lần về, Mẹ anh hay ngồi trên bộ ván gỗ lim , gọi em lại cạnh bác , bác sửa cho em chiếc kẹp tóc lệch trên đầu , xoa má em ,ra chiều rất thương em . Có lần em đứng ngoài sân với Ba anh xem hoa cảnh trong vườn , em nghe Mẹ anh nói với anh
                          - con bé con nhà ai mà dễ thương quá vậy con ? mấy lần trước con đưa em lên chơi , Mạ không kịp hỏi thăm con vì bận nhận hàng họ và lu bu công việc nên không hỏi con rõ Anh trả lời , cười cười , sung sướng :
                          - dạ Tiên là con gái người thầy cũ của con đó Mạ
                          - năm ni nó mấy tuổi rồi ?
                          - dạ vừa 16 đó Mạ
                          Xong bà lẩm bẩm một mình , đi vô bếp :
                          -con bé dễ thương quá , không biết thằng con mình có thương con nhỏ nhiều không ! con bé còn trẻ quá !
                          Đêm nớ có trăng , Ba Mẹ anh cùng anh và em ra ngồi ngoài cạnh hòn non bộ, em nấu chè tươi mời hai bác uống , anh thì không chịu uống nước chè tươi , anh nói em pha cho anh một cốc café Mường anh vừa mua hồi chiều khi dẫn em đi ra chợ Mường chơi .
                          Mỗi lần hồi em còn học ở đây , chỉ cuối tuần em mới được ra thành , ở nhà chú Thanh .Em ưa ra chợ Đà Lạt ăn bánh tráng khoai nướng , kem melba và thú nhất là mỗi khi trời mưa , mặc áo đi chân không , tay cầm miếng bánh mì khô gặm , lần đầu tiên em gặp anh là hôm em đang đi ngoài đường , em bị mắc mưa ướt sũng , gặp anh đi ngược chiều , anh mang cây dù, anh chạy lại hỏi em đi mô mà ướt như rứa và ngỏ ý muốn đưa em về , lạnh quá , dù Đà Lạt mùa hè nhưng mưa vẫn lạnh , em run cầm cập nên nhận lời anh .
                          Có lẽ vì cái tính dị hợm của em đã làm anh để ý , lúc đầu anh gọi em là Nhỏ và anh nói anh sẽ xem em như đứa em gái vì anh không có em , anh chỉ có hai người chị nhưng lấy chồng xa tận ngoài Bắc và theo chồng cho nên anh cũng như con một. Rồi lần lần suốt mấy tháng hè , em thấy hình như anh thay đổi , anh quyến luyến em và em cũng vậy , có một tình cảm không biết tên đã đi từ từ vào nhau , và hôm em lấy xe đò về Huế, anh đưa em ra bến xe, trước khi xe chạy , anh đặt vào tay em một phong thư , nói khi em về đến Huế hãy đọc . Thì giờ ngồi xe từ Đà Lạt về Huế lâu quá, em buồn nên tò mò mở thư anh ra đọc :
                          - Đó là lá thư tình đầu tiên em nhận của một người con trai : ANH , em cảm thấy một nỗi nhớ bâng khuâng , tự dưng trong thời gian còn lại trên xe, em nghĩ đến anh thật nhiều , và vừa hiểu ra hình như đấy gọi là tình yêu !
                          Về Huế, trường anh cách trường em có cái sân chơi vì lúc đó học sinh lớp lớn phải qua Đồng Khánh học nhờ vì lúc đó chưa có trường Quốc Học, cho nên mỗi ngày chờ giờ ra chơi , em vẫn đứng nhìn anh xa xa, mà anh cũng vậy , cố đứng để cho mình thấy nhau mà không bị bạn trêu chọc. Sau đó , anh công khai yêu em ra mặt , anh vẫn thường lên nhà em chơi cuối tuần , ở lại buổi tối luôn vì té ra anh là bạn học của anh Bích em mà mình không rõ cả hai đứa .Ngày anh Bích đưa anh về nhà chơi , em giật mình , không ngờ mình lại nợ duyên nhau đến vậy, từ gặp gỡ ban đầu ở Đà Lạt xa xôi , em có ngờ đâu anh lại học chung với anh Bích và lại là bạn thân của anh mình nữa !
                          Gia đình em cũng qúi mến anh , nhất là Mẹ em và anh Bích lại tâng anh với Mẹ nên bà còn chìu chuộng anh hơn , và xem anh cũng như anh Bích em vậy.
                          Hôm nghỉ hè ,Anh xin phép Ba Mẹ em cho em lên nhà anh ở gần Đà Lạt chơi , lần đầu có anh Bích em theo , nhưng mấy lần sau anh Bích có bạn gái nên không chịu theo nữa , Ba Mẹ em biết là anh về thăm gia đình nên tin anh mà cho em đi với anh một mình......
                          Em ngồi cạnh anh , cứ mân mê mấy cái vòng Mọi anh mua làm quà cho em lúc chiều bằng đồng .Anh mua 7 chiếc vòng , em hỏi anh mua chi dữ rưá , anh nói họ bán luôn luôn7 chiếc , còn nếu muốn thì phải mua vòng thiệt lớn thì họ bán từng cái , nhưng anh muốn mua cho em 7 cái , gọi là vòng semaine (week) và một cái kiềng đeo cổ , anh nói : đây là quà dạm hỏi em đó, nhớ giữ kỹ nghe
                          tại răng rứa anh ? tại răng mà 7 vòng?
                          - Tại để em nhớ anh nguyên tuần , mỗi ngày em tháo một chiếc đeo vào tay kia, từ thứ hai đến thứ hai có phải là nguyên một tuần không ?
                          - em nguýt dài anh : ham lắm , biết em có nhớ anh không hỉ ?
                          - ơ , thương người ta , đến tương tư ngủ không được mỗi đêm mà còn chối ! nói xong anh hôn lên tóc em , em giã đò ngửa mặt lên coi anh có muốn hôn trên môi em không , nhưng anh không hôn . Em buồn buồn , anh hiểu , anh cúi xuống hôn phớt nhẹ môi em rối vòng tay qua cổ em , siết một cái thật chặt :
                          - Tiên , anh muốn để dành tất cả trinh nguyên em cho ngày em đủ tuổi yêu anh với tình yêu người lớn ! Tình yêu người lớn ? Em chưa đủ tuổi hiểu , thôi mặc kệ ! Miễn là em có anh bên cạnh , và lúc nớ em cứ nghĩ là anh sẽ bên cạnh em suốt đời !
                          Trưa hôm sau ăn cơm xong , em dọn dẹp rửa chén giúp Mẹ anh , anh rủ em đi vô rừng sau nhà chơi xem thú rừng và chim chóc , con đường đưa mình vô rừng thiệt là đẹp , hai bên là những cây cao cổ thụ em không biết tên, em chỉ biết vài tên thú rừng như nai , thỏ rừng , sóc màu nâu. Em cứ sợ sợ , đi sát vô anh :
                          - ở đây có cọp beo không anh ?
                          Anh trêu cho em sợ ,
                          - thật ra cọp thì có mà beo cũng rứa , nhưng ban ngày phải đi thật sâu vô lòng rừng mới gặp , còn mình chỉ đi ngoài bìa rừng không răng mô Nhỏ ơi !
                          Mình ở chơi với Ba Mẹ anh một tuần , xong phải từ giã Đà Lạt về Huế vì anh cũng đã tựu trường và em cũng rứa . Nhưng mấy lâu sau , em để ý thấy anh thường tránh em , anh ít khi về nhà Nội tìm em như ngày trước , em tìm gặp anh thì anh nói lúc ni anh bận học thi nên ít có ngày giờ đến tìm em . Em cũng buồn , nhưng tưởng thật nên em không giận anh , nhưng thời gian trôi , và anh lánh xa em rõ ràng .
                          Một hôm bạn em nói:
                          -Tau mới gặp Phong của mi đi với một cô bên Văn Khoa khá xinh , hai người ôm nhau mùi mẫn lắm! Em nghe, thấy trời đất đão lộn muốn té . Chủ nhật tuần sau đó , anh lên nhà tìm em , anh đưa em xuống bến ngồi chơi , ở lại ăn cơm với em , nhưng nhìn anh , em thấy hình như anh có điều chi muốn nói với em ; em khơi đầu trước:
                          -Anh thay đổi phải không ?
                          Anh đã thừa câu em để tỏ bày :
                          - Anh xin lỗi em Tiên , anh gặp người khác và anh đã yêu cô ta nhưng anh vẫn xem em như người em gái , vẫn cảm tình đó giữ cho em nhưng tình yêu người lớn anh không dành nỗi cho em nữa , anh xin lỗi Tiên , mong em hiểu anh vì em còn trẻ quá mà anh thì đến tuổi lập gia đình rồi ! Em bỏ anh đứng trời trồng một mình , em chạy vào nhà, lên phòng khóa cửa nằm khóc nức , em nghe tiếng anh gõ cửa nhưng em tảng lờ . Một chặp sau , em nghe tiếng giày anh xuống cầu thang , và em mất anh từ đó ....
                          *
                          Mấy chục năm sau , chừ em cũng đã lớn , nhưng em không yêu ai , vì hình như tình yêu của em đã chết ngay giờ phút anh thú nhận với em trưa đó về tình cảm của anh , cho nên bây chừ em cũng vẫn một mình , và những vòng Mọi anh tặng ngày xưa vẫn luôn luôn trên tay em , còn chiếc kiềng cổ thì em chỉ đeo lúc nào em đi dự tiệc tùng . Hôm em đang nằm đọc sách , nghe chuông điện thoại:
                          - allo
                          - đầu giây có tiếng đàn ông , ơ ! rất quen thuộc , em chết lặng mấy giây :
                          - Nhỏ phải không ? Tiên ! Phong đây ! Anh có thể lại nhà thăm và nói chuyện với Tiên được không ?
                          Em thả cho ống giây rớt lòng thòng, run không nói được .Em vẫn nghe đầu giây bên kia:
                          - allo Nhỏ , allo Nhỏ ...allo Tiên ! Em đứng yên , không trả lời , chỉ nghe anh nói ,
                          rồi em gát máy .
                          Mấy tháng sau , chuông cửa nhà reo , em ra mở cửa , té bịch xuống đất :
                          -ANH !
                          Anh ôm em , đỡ em dậy , ôm chặt lấy em , bồng em vào nhà :
                          - Tiên ! em đừng nói gì , anh chỉ muốn em nghe những gì anh đang muốn nói với em từ ngày mình xa nhau .Anh đã tưởng lầm về tình yêu , về cuộc đời , về người đàn bà anh gặp và anh tưởng anh yêu nàng .... Cô ta cũng không yêu anh , cũng lầm về tình cảm như anh nên anh và cô ta đồng ý ly dị .
                          Anh tưởng là anh không nhớ em , nhưng chừ anh mới hiểu là anh vẫn thương yêu em như ngày xưa ..Anh tìm em bao lâu nay rồi ,nghe em đi học xa , anh trở về nhà tìm em , anh mới biết tim hai bác đã mất , anh thật vô tình với những người đã thương anh như con . Anh có dịp đi Pháp trình luận án về luật , anh lên nhà thăm Nội trước khi đi và để xin địa chỉ em nhưng Nội già quá Nội không biết; anh không biết làm sao để gặp lại em , anh xuống bến ngồi cả buổi chiều nhìn cây cừ già mình vẫn ngồi cạnh vọc nước nói chuyện bâng quơ và yêu thương , anh nhớ mãi tiếng cười giòn tan trong vắt của em , cái răng "lòi si " mà thiên hạ gọi tên đẹp hơn là " răng khểnh " thật có duyên của em , mái tóc dài của em mỗi lần em gội , em nhờ anh múc nước xối cho em, mùi chùm kết và hoa y lăng từ tóc em toả ra mỗi lần anh hôn trộm trên đó giờ vẫn còn thoảng trong mũi anh ; luôn cả cánh tay trái cán vá của em khi em trèo ổi té trông thấy tội quá , anh nhớ , anh nhớ em , anh nhớ đủ chuyện rồi nghĩ lại sao ngày đó anh nông nổi quá, anh như người đã bỏ mồi bắt bóng , đi yêu một cái vỏ hào nhoáng bề ngoài và quên một tấm tình rất chân thật đã dành riêng cho anh!
                          Cũng may anh gặp lại anh Bích em , lúc đầu Bích còn giận anh , nhưng sau Bích hiểu và tha thứ cho anh chuyện xưa nên Bích cho anh biết em ở đây và cho anh số điện thoại em .Không biết em còn cho anh một lần hy vọng thứ hai nữa không Tiên ?
                          Tiên nói thật cho anh đi , từ hôm anh điện thoại cho em , cũng đã mâý tháng dài , anh nghĩ em cũng đã suy nghĩ kỹ phải không về chuyện chúng mình !
                          ........................
                          ( Hôm ấy , trong em hình như làm toàn bằng nước mắt !.....)

                          đht
                          Đã chỉnh sửa bởi inou; 10-03-2011, 04:39 AM.

                          Comment

                          • #14

                            ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi inou View Post

                            PHẤN BƯỚM



                            Gửi Hương Bình




                            Cám ơn chị đã luôn tặng cho em những câu chuyện thật dễ thương ...em tặng chị nè chậu lan của em mới vừa ra hoa đó.Thân mến chúc chị thật nhiều sức khỏe & hạnh phúc.

                            HƯƠNGBINH

                            Comment

                            • #15

                              GIÁNG HƯƠNG


                              KỶ NIỆM ĐẦY NƯỚC MẮT




                              THÔI VẬY

                              Em có người yêu
                              Ngày xưa là lính
                              Bây giờ gặp lại
                              Thương vẫn còn nhiều

                              Một lần trên phố
                              Tia mắt gặp nhau
                              Nhưng xa vời vợi
                              Thời yêu ban đầu

                              Em quày trở lại
                              Định cười với anh
                              Nhưng môi cứ mãi
                              Bảo thôi đừng nên!

                              Tim anh hết chỗ
                              Cho người yêu xưa
                              Tại vùng thương nhớ
                              Hôm nay không thừa !

                              Giờ em chỉ dám
                              Đứng ngó xa xa
                              Tóc anh cũng đậm
                              Những hàng sương sa

                              Em còn giữ áo
                              Chiếc áo chiến binh
                              Ngày anh ra trận
                              Thêu tên chúng mình !

                              đht

                              @
                              Một tuần sau khi tôi gửi bài thơ này lên mạng , tôi được một mail gửi lại tôi với những giòng chữ :Em , tôi đã nhận ra em hôm trên phố, nhưng tôi không còn dám nhìn em vì sợ tôi lại làm tim em rướm máu thêm một lần nữa . Tôi xin lỗi em thật nhiều và chắc nợ tình này tôi không biết bao giờ mới trả cho em đầy đủ .
                              Trước khi nói tiếng vĩnh biệt , tôi chỉ xin em cho tôi được xưng với em tiếng "ANH " ngày xưa một lần chót .
                              Vinh .
                              Lá thư ngắn của Vinh đã đưa tôi về trời cũ , nơi mà Vinh đã từng nói những lời yêu thương cạnh bờ sông Hương Huế ! Ừ nhỉ , cũng vẫn Huế muôn đời của xa xưa đã đón tôi trong vòng tay cầu Tràng Tiền khi tôi trở về thăm lại Huế năm ấy . Ba mươi năm chờ đợi , chờ đợi một lời ước hẹn tuy ước hẹn ấy cho đến bây chừ vẫn chưa bao giờ gặp và tim tôi vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai nhớ thương .Hôm đó tôi đứng tựa lan can cầu , nhìn sông Hương lững lờ trôi , chiều đã sắp ngã qua hoàng hôn , nắng đang chạy về gần trên núi Kim Phụng , ngược phía núi là Vĩ Dạ , là cồn Hến , là Đập Đá , là con đường hàng me của Vinh và tôi những chiều thứ bảy vẫn tay trong tay . Bên kia Trường Tiền là chợ Đông Ba , cái quán bánh bèo của những sáng chủ nhật cũ vẫn còn chờ anh và em đó Vinh ơi !
                              Ba mươi năm dài , em chắc anh làm chi còn nhớ ngôi nhà Nội xóm Bầu Vá với con đường đất đỏ Huyền Trân mà anh vẫn thường gọi em dù em không mang tên đó , em mang tên cùng với giòng sông muôn đời của Huế , ba mươi năm dài chắc chi anh còn nhớ những trưa thứ bảy anh lên Lương Quán tìm em ở nhà Mệ , ăn cơm với cá bống kho khô , canh xơ mít và vả trộn mà anh thích và mỗi lần anh lên , Mệ biết ý anh , Mệ để thêm chút mè rang trong gỏi vả trộn tôm . Ăn cơm xong em và anh ra bãi đi câu cá cấn về thả vô trong bể cạn hòn non bộ . Trưa mình ra vườn hái dâu , hái bưởi , thanh trà , khế ngọt .. Anh hay trêu em :
                              - con gái có khác , ưa ăn vặt không sợ chua hư răng răng ? Anh hay giã đò nói giọng Huế để ngạo em nào là răng mô , dị òm , mô nà , anh nợ ..., noái ..! Ba mươi năm dài , em nghĩ anh không nhớ những kỷ niệm đó , có lần anh lên bị trời bão , gió lớn và mưa lớn chi lạ ; Mệ không cho anh đạp xe đạp về vì sợ cây trúc gốc ngã ngoài đường rồi anh bị tai nạn . Tối đó em vui chi lạ vì có anh bên cạnh , cái ước mơ thầm kín được ngồi cạnh anh trong bóng đêm , anh ôm vai em thật chặt vì em rất sợ bóng tối và thêm nghe tiếng gió rít ngoài hiên như tiếng ma quái , trong nhà ngọn đèn bỏng chiếu ánh sáng leo lét lên tường , dọi những bóng nhành lá đang vật vã ngoài sân như những con ma thập thò ; anh nắm tay em thấy lạnh ngắt , anh biết em sợ , anh lấy tay chà mạnh tay em cho ấm lại . Mệ đã đi ngủ vì đêm cũng khuya , em ngồi nán lại nghe anh kể chuyện tương lai của anh, và anh kết luận bằng ngày anh ra trường có việc làm , anh sẽ xin Mệ và Nội được đi dạm hỏi em ; em nghe anh nói mà thấy mình hạnh phúc chi lạ .
                              Em nghĩ anh có thể quên những kỷ niệm ấy , nhưng chắc anh không quên cô hàng xóm xinh đẹp của anh vẫn hay giã đò mỗi ngày qua mượn sách vở anh và nhờ anh giãng giùm những bài toán , những bài toán cô ta kêu khó quá mà ngay em học dưới cô ta em cũng có thể giãi đáp được ?
                              Cô ta biết anh yêu em , cô ta vẫn nhìn em với cặp mắt không thiện cảm chút nào , mỗi lần em kể cho anh , anh chỉ mắng em hay ghen hão !
                              Nhưng không ngờ thời cuộc đổi thay mau chóng , anh vừa học xong , anh biết trước thế nào anh cũng phải bị đi quân dịch , anh không muốn nên anh ghi tên vào trường Võ Bị Thủ Đức . Anh vào Saigòn và em vẫn tiếp tục ở lại Huế , và chiến tranh .... mình xa nhau từ đó , lúc đầu em còn nhận được thư anh , sau đó biệt hẵn !Em cũng vừa thi xong tú tài 2 , đậu và vào trường Dược Saigon , tuy vậy , em không còn tin tức anh mặc dù em ráng tìm anh khắp nơi ... rồi loạn lạc !
                              ...................
                              Ba mươi năm sau , có dài quá không anh ? cũng không hiểu vì đâu em không chịu lấy chồng , không chịu lập gia đình như đám bạn em ? Rồi để đến một ngày trên phố xứ người em gặp lại anh ! Gặp lại anh trong hoàn cảnh éo le ; nhìn anh đi với cô hàng xóm cũ của anh bên kia đường , em không biết em có nên chạy lại mừng gặp anh hay thôi ? Thấy anh ôm tay cô ta đi ngược lại em , em đưa tay định chào , em thấy anh nhìn trước nhìn sau để băng qua đường , trong một khắc ngắn ; em ngỡ ánh mắt anh đậu một tí trên tay em , nhưng anh vẫn tiếp tục đi tiếp và cô gái , chắc nay đã là vợ anh , đang nũng nịu kề tai anh nói gì đó !Tự nhiên nước mắt em tuôn xối xả , thế là hết ước hẹn nay chỉ còn như ngọn gió ngàn vẫn bay .
                              Trong giây lát ngắn ngủi gặp lại anh , lòng em chùng lại , tóc anh ngày xưa đen mượt , nhiều đến nỗi em hay trêu tóc anh là cánh rừng rậm rạp , chừ đầu anh phía trước sói và tóc đã pha màu sương .
                              Em chờ đợi anh cho tới bây chừ , vẫn yêu thương anh sâu đậm , nay em buồn vì biết em đã mất hẵn anh , nhưng em cũng vui là biết anh vẫn còn sống ! Không biết anh còn nhớ tấm áo ngày anh đi vào trường nhà binh em đã thêu tên chúng mình và trái tim tượng trưng trái tim em để dù anh ở đâu tim em vẫn nằm ngay bên trong túi áo bên ngực trái ,ngay cạnh tim anh ...

                              đht

                              gửi một người rất có duyên với Huế
                              @
                              Hương Bình ơi
                              Cám ơn chậu hoa HB đã tặng chị. Gửi tặng em một chuyện ngắn khác nì !
                              đh

                              Đã chỉnh sửa bởi inou; 22-03-2011, 02:00 PM.

                              Comment

                              Working...
                              X
                              Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom