• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Những bài thơ về Huế

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Những bài thơ về Huế

    Những bài thơ về Huế

    Mong được sự tham gia của các Bạn...

    ***




    Tạm biệt

    Bởi vì em dắt anh lên những ngôi đền cổ
    Chén ngọc giờ chìm đáy sông sâu
    Những lăng tẩm như hoàng hôn chống lại ngày quên lãng
    Mặt trời vàng và mắt em nâu

    Xin chào Huế một lần anh đến
    Ðể ngàn lần anh nhớ trong mơ
    Em rất thực nắng thì mờ ảo
    Xin đừng lầm em với cố đô

    Áo trắng hỡi thuở tìm em không thấy
    Nắng minh mang mấy nhịp Tràng Tiền
    Nón rất Huế nhưng đời không phải thế
    Mặt trời lên từ phía nón em nghiêng

    Nhịp cầu cong và con đường thẳng
    Một đời anh tìm mãi Huế nơi đâu
    Con sông dùng dằng con sông không chảy
    Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu

    Tạm biệt Huế với em là tiễn biệt
    Hải Vân ơi xin người dừng tắt ngọn sao khuya
    Tạm biệt nhé chiếc hôn thầm lặng
    Anh trở về hóa đá phía bên kia

    Huế, tháng 8-1983

    Thu Bồn


    ***
    Dị bản một bài thơ hay về Huế



    Nhà thơ Thu Bồn - Ảnh: Internet

    PHẠM QUANG TRUNG


    Tôi muốn nói đến bài “ Tạm biệt” (hay “ Tạm biệt Huế”) của nhà thơ Thu Bồn. Dẫu đã có nhiều bài thơ hay, rất hay lấy cảm hứng từ Huế, tôi dám quả quyết là nó sẽ vẫn được nhắc tới như là một trong những bài thơ hay nhất. Xin kể một kỷ niệm đẹp riêng với tôi.


    Dạo tháng 10 năm 1998, tôi có kế hoạch đi dạy ở thành phố biển Nha Trang. Ở chung phòng với tôi là hai cán bộ giảng dạy cùng trường, một là nhà sử học, một là nhà vật lý học. Đó là những ngày trời xấu, gió mưa và biển động mạnh. Ngoài giờ lên lớp, chẳng thể đi đâu, chúng tôi ngồi đàm đạo đủ thứ chuyên. Nhiều nhất vẫn là chuyện văn chương. Tôi rất lạ khi được biết cả hai đồng nghiệp của tôi đều thích những bài thơ viết về Huế của Thu Bồn, đến nỗi họ gần như thuộc lòng từ câu đầu đến cuối câu. Trong khi, tôi, người được coi là “ một chuyên gia” văn học, lại chẳng thuộc hết, thế có buồn không! Phó Tiến sĩ sử học Cao Thế Trình kể, dạo anh còn học ở Liên Xô cũ, có lần các thực tập sinh và nghiên cứu sinh Việt Nam ở Matxcơva mời một số nhà thơ trong nước đang bồi dưỡng ở Trường viết văn mang tên M. Gorki đến trao đổi về văn chương. Trước câu hỏi “ Xin chị đánh giá những sáng tác thơ về Huế”, nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ trong tâm sự của mình có ý bảo: Chỉ cần nhắc đến một bài thơ của Thu Bồn là đủ. Một nhà thơ thành đạt lại giàu chất Huế như Lâm Thị Mỹ Dạ đã nói vậy, sao không thể tin cho được. Có lẽ vì thế mà một nhà sử học như anh đã tìm đọc kỹ đến bằng thuộc bài thơ.

    Tuy trong trí nhớ của hai bạn đồng nghiệp của tôi có nhiều chỗ không thật trùng khớp nhau lắm. Thế là sinh ra tranh luận. Tôi thấy nhiều câu quả thật khó hiểu, chẳng hạn: “ Nón rất Huế mà đời không phải thế”. Đó là chưa nói tới những trường hợp có vẻ như mâu thuẫn, ví như: “ Tạm biệt Huế với em là vĩnh biệt”. Thế là, do thói quen nghề nghiệp, vừa về tới Đà Lạt, tôi lập tức tìm tư liệu để làm rõ mối hoài nghi của mình. Tôi mở cuốn “ Một trăm bài thơ tình nhờ em đặt tên” (Nxb Văn Nghệ T.p Hồ Chí Minh ấn hành năm 1992) ra xem. Ở trang 32 tập thơ có bài “ Tạm biệt Huế” của Thu Bồn. Đọc xong, tôi thầm khâm phục trí nhớ, đúng hơn là tình yêu thơ của các bạn đồng nghiệp không cùng chuyên ngành với tôi. Nghĩ mà thấy thêm yêu cái nghề mình đã chọn lựa để hiến thân. Văn chương được nhiều người hoạt động ở những lĩnh vực khác nhau quan tâm, phải thấy đó là nỗi an ủi, khích lệ lớn cho những người làm văn chương. Gần như cùng một ngày,tôi nhận được Tạp chí Sông Hương tháng 11/ 1998. Trong mục ‘ Văn học và Nhà trường” tôi thấy đăng lại bài thơ của Thu Bồn với tiêu đề “ Tạm biệt” cùng lời bình của Trinh Đường. Tôi đọc và thấy không chỉ có tên bài thơ mà 2 bản in có nhiều chỗ khác biệt nhau. Xin được dẫn ra 3 chi tiết đáng lưu ý hơn cả:

    Bản đầu: (a)
    1a Xin chào Huế một lần anh đến
    Để ngàn lần anh nhớ hư vô

    2a Nhịp cầu cong và con đường thẳng
    Một đời anh đi mãi chẳng về đâu

    3a Tạm biệt Huế với em là vĩnh biệt
    Hải Vân ơi xin người đừng tắt ngọn sao khuya.

    Bản sau: (b)
    1b Xin chào Huế một lần anh đến
    Để ngàn lần anh nhớ trong mơ

    2b Nhịp cầu cong và con đường thẳng
    Một đời anh tìm mãi Huế nơi đâu

    3b Tạm biệt Huế với em là tiễn biệt
    Hải Vân ơi xin đừng tắt ngọn sao khuya

    Có lẽ bản sau đã được nhà thơ Trinh Đường biên tập, sửa chữa để đưa vào tuyển “ Thơ Việt thế kỷ 20” chăng? Tôi không có ý định bàn xem bản nào hay bản nào dở mà chỉ muốn giải thích bản đầu theo cách hiểu của riêng tôi. Bài thơ vừa là lời tạm biệt cố đô vừa là lời từ biệt cố nhân (trong bản đầu tác giả đề tặng C, một người cụ thể). Tình riêng và tình chung hòa quyện đến mức khó tách rời. Tôi cho đấy là cái tài của nhà thơ tạo ra cái tầm của bài thơ. Thử đặt một giả thiết nếu chỉ có cái riêng thôi thì sao có nỗi những dòng thơ thăm thẳm ý nghĩa xã hội này:

    Con sông dùng dằng con sông không chảy
    Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu

    Cũng vậy, chính cái riêng đã tiếp sức cụ thể cho cái chung làm nên sự ngỡ ngàng đến ngây ngất trong lòng người đọc ở câu:

    Mặt trời lên từ phía nón em nghiêng

    Đó là những câu thơ xuất thần nhờ cái chung và cái riêng biết nương tựa vào nhau cùng phát sáng. Bởi vậy, hãy xem câu thơ “ em rất thực nắng thì mờ ảo/ Xin đừng lầm em với cố đô” như là một cách nói. Đúng ra “ em” cũng chỉ là một hoài niệm (Mặt trời vàng và mắt em nâu), mặc dù vẫn “ còn vương tơ lòng”, chưa hết những xốn xang buổi đầu:

    Áo trắng hỡi thuở tìm em không thấy
    Nắng minh mang mấy nhịp Tràng Tiền

    Nhiều người khen từ “ minh mang” rất gợi mà cũng rất hợp. “ Minh” là sáng, “ mang” là rộng, dài. Nếu tinh còn nghe thấy cả sự âm vang nữa! Phải là cầu sắt như Tràng Tiền giữa sông Hương êm ả vào giữa một ngày nắng đẹp mới có sự âm vang này. Nhưng dường như đó là sự âm vang trong tâm tưởng, từ xa xăm vọng lại...

    Trong bài thơ hầu như có tất cả những gì được xem là đặc trưng của Cố đô: lăng tẩm, đền đài, sông Hương, cầu Tràng Tiền... Nhưng mọi hình ảnh chừng như là cái cớ để cái tôi trữ tình bộc bạch một mối tình đẹp đã đi qua, vĩnh viễn đi qua dẫu còn nuối tiếc mà không có cách nào trở lại nguyên vẹn như xưa. Tôi nghĩ hãy từ ý tưởng chung ấy mà hiểu bài thơ. Bản đầu in:

    Bởi vì em dắt anh lên những ngôi đền cổ
    Nên chén ngọc giờ chìm dưới đáy sông sâu.

    Có thể từ “ nên” cần được lược bỏ như ở bản sau, nhưng nó giúp ta sáng tỏ được cái tinh thần hoài cổ thấm nhuần trong cả bài thơ đến từng chi tiết. Vậy chẳng có gì là khó hiểu nếu tác giả hạ bút viết:

    Tạm biệt Huế với em là vĩnh biệt

    Ở đây, “ vĩnh biệt” là vĩnh biệt một mối tình đẹp thời hoa niên. Nếu sửa thành “ với em là tiễn biệt” như bản sau thì chỉ được cái nhịp mà không được cái nghĩa. Từ đó, chúng ta cũng có điều kiện lý giải những câu tưởng là bi lụy là vô vọng như: “ Để ngàn lần anh nhớ hư vô”, và “ Một đời anh đi mãi chẳng về đâu”... Một người làm thơ có nghề và có tâm như Thu Bồn chắc không thể lơi lỏng khi dụng bút.

    Xem xét dị bản một bài thơ hay đầy tâm huyết của Thu Bồn về Huế hóa ra rất bổ ích cho tôi trong việc tìm hiểu thơ cũng như cách làm thơ. Xin được chia sẻ cùng các bạn.

    Đà Lạt, 12-98
    P.Q.T


    .


    Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 20-08-2010, 06:59 PM.
    ----------------------------

    Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.
    Similar Threads
  • #61

    Thơ Dzạ Lữ Kiều

    ĐÊM NOEL RIÊNG

    Từ đôi mắt… nhiều lần ta bắt gặp
    Em một mình đi lễ thánh chiều hôm
    Ta đưa em về, nhịp tim bừng sóng lạ
    Maria- tên em …Ru ta mãi xao hồn

    Đêm Noel một mình ta xuống phố
    Chẳng có em để sưởi ấm vòng tay
    Em đã hẹn. Mà sao rồi không đến
    Để lòng ta quay quắc từng phút giây

    Chuông giáo đường rộn ràng mùa thánh lễ
    Đêm lạnh vô cùng. Ta đứng dựa gốc thông
    Sân tòa thánh dập dìu người đi lễ
    Chỉ mình ta hướng mắt Chúa hài đồng

    Em đâu hiểu khoảnh khắc hồn đêm thánh
    Bởi ta chưa có Chúa ở trong lòng
    Gió đêm đông… len từng nhịp tim thở
    Chấp tay nguyện cầu… Maria, mẹ hay không?!
    Noel, 2010
    Dzạ Lữ Kiều

    Comment

    • #62

      HUẾ, KHI MÙA XUÂN ĐẾN
      • Tặng DHT, LiDa, HĐTA

      Xuân đã về rồi, em có hay?
      Từng sợi heo may vuốt tóc gầy
      Len vào khe hở bên khung cửa
      Lạnh buốt trong chăn suốt cả ngày!

      Xa quê, em còn nhớ hay không?
      Gió bấc chao nghiêng thấm vào hồn
      Thuở còn cắp sách em đã hiểu
      Buổi sáng tinh sương bước đến trường!

      Quê hương mình thế đó em ơi
      Nghèo khổ lăn theo suốt cuộc đời
      Cơm rau hai bửa còn lây lất
      No đủ, chỉ là…đầu lưỡi thôi! *

      Hồn em có đi mãi cùng tôi?
      Từng đêm nghe điệp khúc đầy vơi
      Em còn mơ ước mùa xuân đến
      Nắng ấm reo vui một góc trời …(!)

      *Câu ca : Giêng, hai cắt tay không ra máu!
      Tết, 01-01-2011
      Dzạ Lữ Kiều

      Comment

      • #63

        TÂM TÌNH NGƯỜI XA HUẾ

        Em hẹn Ta ! Về thăm Huế…
        Tháng ngày chờ đợi mòn hơi
        Con đường một thời trốn học
        Dấu chân còn đó phai lời!

        Bao năm quê người mù mịt
        Rồi con đường cũ thay tên
        Em về sẽ không nhận được
        Phố phường người cũng lãng quên!

        Hồn quê bao đời dấu tích
        Nét xưa Tiên-Tổ lưu truyền
        Giờ đây chỉ còn hoài niệm
        Mỗi chiều vời vợi nắng nghiêng!

        Dẫu rằng Ta – Em xa xứ
        Chỉ mong trời lặng gió yên
        Về nghe những lời tình tự
        Sau cơn bão nổi sóng chìm…

        Dzạ Lữ Kiều

        NỢ

        Tặng em một nụ xuân tình
        Từ ngày hai đứa chúng mình quen nhau
        Trăm năm trong cuộc bể dâu
        Nợ đời ai biết ngày sau mà lần ?!

        Dzạ Lữ Kiều

        Comment

        • #64

          Thơ Dza Lữ Kiều

          THUỞ BAN ĐẦU

          Nhớ xưa, khác lớp, chung trường
          Đưa em về… dưới con đường me bay
          Tay mềm, nắm chặt bàn tay
          Sợ ngày tháng rụng hao gầy mắt nhau!

          Sợ em mỏng nụ tình đầu
          Sợ nghiêng nghiêng nón qua cầu chiều phai
          Sợ chân nhẹ gót trang đài
          Bước không vững giữa tháng-ngày-nắng-mưa…
          Sợ hồn say khúc âm thừa
          Sợ con sáo hót cuối mùa thương đau
          Sợ dòng nước cuốn lao xao
          Sợ con đường nắng phai màu, đổi tên…!

          Từ ngày bão nổi, sóng lên
          Cuối xuân lá đổ bên thềm mất nhau
          Em giờ lưu lạc phương nao
          Có nghe nỗi nhớ cồn cào đêm mưa
          Có nghe gió trở sang mùa
          Có nghe chim hót rào thưa một mình?

          Tôi còn mỏi gối đăng trình
          Nghe thương nhớ rớt… chông chênh nỗi buồn!

          Dzạ Lữ Kiều

          Comment

          • #65

            Đã chỉnh sửa bởi dza lu kieu; 12-01-2011, 12:27 AM. Lý do: Thư cảm ơn, Tg UKH đã tải lên mạng Clip này! DLK

            Comment

            • #66

              Thơ Dzạ Lữ Kiều

              CÕI RIÊNG

              Nghiêng lay mấy đóa cúc quỳ
              Vàng khô dốc núi, chiều đi ngỡ ngàng
              Heo may cơn gió phũ phàng
              Cứ len lén vỡ sau làn tóc phai

              Mưa xuân mỏng – ý xuân hoài
              Chạm vào nỗi nhớ những ngày còn thơ
              Ta đi … tìm lại hồn xưa
              Nơi phương trời lạ bốn mùa nở hoa

              Dẫu rằng mỏi gối đường xa
              Trong tim dấu ấn chưa nhòa tình quê
              Trăm năm trong cõi đi về
              Chút riêng tư mãi còn nghe thơm nồng…

              Ví dầu con sáo sang sông
              Mình ta đứng lại, nghe lòng vương mang
              Vẫn còn tình khúc chiều hoang
              Khắc vào tim, tuổi đá vàng… ngày xuân!

              Cao Nguyên phố, 13-01-2011
              Dzạ Lữ Kiều

              Comment

              • #67

                Thơ Dzạ Lữ Kiều

                HUẾ THƯƠNG
                • Tặng Thương Yêu, LiDa

                Tết này ta về Huế
                Em có nhắn gì không?
                Sợ từng cơn gió bấc
                Len buốt lạnh trong lòng!

                Bao năm rồi … xa Huế
                Thấp thoáng nước dòng sông
                Đã bao mùa trong đục
                Em có phút chạnh lòng?

                Ngôi trường xưa còn đó
                Hạt mưa gầy nghiêng chao
                Rêu phong hằn năm tháng
                Đổi đời tên còn đâu?!

                Con đường bao kỷ niệm
                Dấu ấn vẫn còn đây
                Thiếu bước chân em đó
                “Long não” đã hao gầy! *

                Một đời ta thương Huế
                Như nhịp đập trái tim
                Nếu một mai lạc mất
                Hồn lịm mòn từng đêm!
                • Hai hàng cây dọc đường Lê Lợi Huế.
                • 15-01-2011
                Dzạ Lữ Kiều

                Comment

                • #68

                  Thơ Dzạ Lữ Kiều

                  GIA NGHĨA… XUÂN-TÌNH

                  Ta về Gia-Nghĩa sáng xuân
                  Cúc quỳ mấy nụ nghiêng thầm dáng hoa
                  Lay bay từng hạt mưa sa
                  Đậu trên vai áo đẫm hòa tình xuân

                  Bao năm mỏi kiếp phong trần
                  Về đây đất lạ, gót chân bám mòn
                  Dốc đời mưa nắng chạnh lòng
                  Dốc tình hẹn mãi chưa tròn cuộc chơi

                  Con tim như lục bình trôi
                  Hợp tan dòng nước theo hồi triều dâng
                  Lòng riêng mắc nợ, em cầm
                  Mà chưa đổ bến tầm xuân kiếp này

                  Gia-Nghĩa ơi, chỉ vòng tay
                  Xin em giữ trọn cho đầy tháng năm
                  Mai này đi giữa nắng xuân
                  Còn nghe hơi thở ấm nồng tình quê!
                  • Gia-Nghĩa, thị xã tỉnh Đắc-Nông
                  Dzạ Lữ Kiều

                  Comment

                  • #69

                    Thơ Dzạ Lữ Kiều

                    VĂN HÓA TẾT VIỆT

                    Cuối năm thử đi chợ Tết
                    Tìm mua những thứ ta cần
                    Rượu, mứt …ở nhà đã có
                    Còn tình đâu dễ mà chưng?

                    Quán hàng vào ra tấp nập
                    Nụ cười rạng rỡ môi xinh
                    Rổn reng đồng tiền bạc phước
                    Tay người đong đếm phân minh

                    Ghé chân quán bán trầu cau *
                    Lời ông cha bảo từ lâu
                    Văn hóa truyền thừa năm tháng
                    Con cháu giữ lấy hạnh đầu

                    Bạn bè chê ta bày vẽ
                    Thứ đó có ai cần đâu(?)
                    Hãy sống thực tế một chút
                    Đồng tiền bát gạo liền nhau

                    Cội nguồn Tổ tiên dâng lộc
                    Phải từ quả cau ngọn trầu
                    Cháu con ươm mầm hạnh phúc
                    Đứng trước bàn thờ cúi đầu …(!)

                    • Tục ngữ : Quả cau, miếng trầu là đâu câu chuyện!
                    BMT ngày 22-01-2011.
                    Dzạ Lữ Kiều

                    Comment

                    • #70


                      Đồi Thiên An - Huế

                      Mùa Xuân sắp đến, với cỏ cây hoa lá đâm chồi nẩy lộc, trời xanh bát ngát ,chim én lượn bay. Lòng mỗi người lại rộn ràng vui như Tết. Người lớn thì thêm tuổi,thêm tiền thêm con cháu. Trẻ mới lớn thêm bạn bè thêm tình cảm. Nam thanh nữ tú lại nao nức đi tìm một nửa của đời mình. Xứ Huế vốn trầm lắng nhưng cũng rất đa tình và nhiều mơ mộng. Bằng ngôn ngữ địa phương, trai tài gái sắc gửi gắm tâm tình cho nhau qua thơ ca, rất mộc mạc chân tình. Mời thưởng thức một bài thơ điển hình tâm sự lứa đôi của người xứ Huế.


                      RĂNG RỨA ???
                      Bảo quốc Kiếm

                      Răng anh yêu chiều ni không trở lại ?
                      Ðể em buồn ri mãi rứa anh ơi
                      Không răng mô, mẹ đã thuận lòng rồi
                      Rứa không nói mầng răng người ta biết ?

                      Về đi anh, răng mình không nói thiệt
                      Nếu có răng, em đứng mũi chịu sào
                      Có răng mô mà ngần ngại đổi trao
                      Răng rứa hỉ, anh làm thinh mãi thế ?

                      Rứa răng anh lại thề non hẹn bể
                      Răng rứa anh, chắc có chuyệng chi buồn ?
                      Phải rứa không, hay anh muốn thay nguồn ?
                      Cứ nói thiệc, răng âm thầm tự kỷ

                      Không răng cả, em yêu anh chung thủy
                      Nếu vì anh, răng lại chẳng hy sinh ?
                      Dù ra răng, em không ngại chi mình
                      Rứa cũng đủ cho cuộc tình thơ dại

                      Lạnh dzư rứa mà lòng em nóng mãi
                      Còn bây giờ riêng anh lại ra răng ?
                      Rứa sông Hương buồn anh có biết không ?
                      Hỡi núi Ngự, răng anh còn lơ đễnh ?

                      ----------------------------

                      Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                      Comment

                      • #71

                        Thơ Dzạ Lữ Kiều

                        CHỢ TẾT

                        Cuối năm … ngao du chợ Tết
                        Lượt là tà áo vờn bay
                        Rồng rắn kẻ sau, người trước
                        Hàng quán thắm sắc trưng bày

                        Người giàu, chọn mua hàng tết
                        Ta nghèo, đẹp nết người đi
                        Nhủ thầm, không mua chẳng bán
                        Mắt say đắm nụ xuân thì

                        Đi hoài… mỏi chân, khát cổ
                        Ghé vào quán cóc ngồi chơi
                        Ngắm gái, trai cùng đi chợ
                        Líu lo lời thỏ thẻ cười…

                        Ra về, hai bàn tay trắng
                        Chỉ nhặt thêm được mảnh tình
                        Đem chưng trong ba ngày Tết
                        Giêng, hai cày cấy riêng mình!

                        Chiều Ban Mê, 22-01-2011
                        Dzạ Lữ Kiều

                        Comment

                        • #72

                          GỞI HUẾ

                          Cơn lạnh chợt ùa về
                          Trên phố núi Buôn Mê
                          Cỏ cây hồn xơ xác
                          Như lòng người nhớ quê

                          Hơn nửa đời xa Huế
                          Chân bám đất đi – về
                          Nhưng trong tim không mất
                          Giọt tình đã ước thề

                          Ta nặng lòng cố quận
                          Khi cơn gió lạnh về
                          Đánh thức hồn phiêu lãng
                          Lặng lẽ ánh trăng thề

                          Huế ơi! Đời gió bụi
                          Đã chôn ngầm đời trai
                          Nước sông Hương có rửa
                          Sạch thơm khúc tình hoài?

                          Ta giờ như cánh nhạn
                          Lạc loài giữa trời mây
                          Từng đêm hồn khắc khoải
                          Trong tiếng nấc lạc bầy!

                          Phố núi, 24-01-2011
                          Dzạ Lữ Kiều

                          Comment

                          • #73

                            Thơ Dzạ Lữ Kiều

                            GỞI HUẾ

                            Cơn lạnh chợt ùa về
                            Trên phố núi Buôn Mê
                            Cỏ cây hồn xơ xác
                            Như lòng người nhớ quê

                            Hơn nửa đời xa Huế
                            Chân bám đất đi – về
                            Nhưng trong tim không mất
                            Giọt tình đã ước thề

                            Ta nặng lòng cố quận
                            Khi cơn gió lạnh về
                            Đánh thức hồn phiêu lãng
                            Lặng lẽ ánh trăng thề

                            Huế ơi! Đời gió bụi
                            Đã chôn ngầm đời trai
                            Nước sông Hương có rửa
                            Sạch thơm khúc tình hoài?

                            Ta giờ như cánh nhạn
                            Lạc loài giữa trời mây
                            Từng đêm hồn khắc khoải
                            Trong tiếng nấc lạc bầy!

                            Phố núi, 24-01-2011
                            Dzạ Lữ Kiều

                            Comment

                            • #74

                              Thơ Dzạ Lữ Kiều

                              THƠ TỨ TUYỆT

                              PHÍA TRƯỚC :
                              Thôi em! Đừng trách nắng mưa
                              Đời hoa – Em – đã bao mùa phơi hương
                              Sông trong khởi tự đầu nguồn
                              Một đời người… vạn nẽo đường. Cứ đi!

                              GỌI :
                              Gọi tình – Tình đã qua sông
                              Gọi em – Tiếng sóng trong lòng khốc khô
                              Gọi hồn dậy – Nỗi bơ vơ
                              Gọi đêm – Lạc tiếng bên bờ …thinh không!

                              LẠC :
                              Nỗi lòng em đã ru ta
                              Đêm nghe tiếng sóng vỡ òa trong tim
                              Đời người như một cánh chim
                              Bay qua biển rộng có tìm được nhau?

                              Cao nguyên phố, 27-01-2011
                              Dzạ Lữ Kiều

                              Comment

                              • #75

                                Thơ Dzạ Lữ Kiều

                                LẠC BẾN

                                Lạc em … Tôi, đứng một mình
                                Nghe thương nhớ rớt bến tình chiều mưa
                                Nghe hồn sợi tóc ngày xưa
                                Nghe đêm buốt lạnh gió lùa qua tim

                                Lạc tôi… Em, tóc mượt mềm
                                Dựa bờ vai lạ từng đêm đi về
                                Còn đâu bến nước sông quê
                                Cầu tre lắt lẻo, bờ đê lỡ bồi…

                                Đường tình bạc trắng như vôi
                                Mà sao tôi mãi ru lời thủy chung
                                Nhìn con nước lớn, nước ròng
                                Niềm đau lịm thắt theo dòng thời gian!

                                Phải chăng, chút nghĩa đá vàng
                                Giúp tôi giữ được tiếng đàn ngày xưa
                                Trăm năm ân nghĩa có thừa
                                Dìu tôi đi giữa nắng mưa cuộc đời…

                                Phố núi, 28-01-2011
                                Dzạ Lữ Kiều

                                Comment

                                Working...
                                X
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom