Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh
làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.
Anh mơ về ngày xưa mộng thắm
Nơi em ngồi hong tóc chiều hôm
Có dòng sông nằm nghe tình tự
Có con đường tình yêu muôn thuở
Chiều công viên mưa giăng bụi mờ
Đưa em về chờ nắng ấm lên môi
Thuyền trôi triền miên trên sông nhịp nhàng Thuyền trôi lướt êm trên sông mơ màng Gió đưa con thuyền dìu theo ánh trăng Bờ xa âm thầm làn sóng luyến thương
Thời gian nhẹ trôi như ru mộng đời Thuyền ơi hãy đi thăm nơi chân trời Dưới trăng ta về dạo chơi xứ thơ Cùng với tiếng đàn hò khúc mơ hồ
Ta nghe trăng sầu ngàn năm soi chốn giang đầu Thương anh Trương Chi yêu nàng Ngọc Nữ đêm nào Câu hát ân tình muôn đời muôn kiếp không phai Hồn còn nghẹn ngào hận tình sầu mộng về đâu
Thuyền trôi chèo nghiêng trên sông lặng lờ Vầng trăng khuất sau chân mây mơ hồ Lắng nghe sông buồn dạo lên khúc ca Thuyền hỡi nhớ về cùng bến mong chờ
Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm, Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em. Không gì buồn bằng những buổi chiều êm. Mà ánh sáng đều hoà cùng bóng tối. Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối: Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành: Mây theo chim về dãy núi xa xanh Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em! Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm, Với sương lá rụng trên đầu gần gũi, Thôi đã hết hờn ghen và giận dỗi, (Được giận hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu). - Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh. Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh. Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi! Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời. Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm. Xuân Diệu
Bước nặng nề qua thềm nhà vắng vương xác hoa Khi nắng chiều nghiêng ghé bên vai ướp vào má Lách cỏ vườn xưa tìm lại chỗ ta vẫn đùa Ngắt hoa anh cười, nhưng em trách rồi lệ ứa Gió dào dạt thưa rằng một sớm trên bến sông Em xuống thuyền hoa, pháo vang đưa lướt ngược sóng Ước nguyện chìm sâu từ ngày ấy xuân úa mầu Bến duyên giang đầu nơi chôn kín một niềm đau Chiều nhạt nắng, nhắc anh lời em Nói khi lời trăng, dưới khung trời êm: "Nếu mà ngày mai giàn hoa tím kia héo gầy Rồi đời ta vỡ tan làm đôi Mắt ta càng xa cách nhau ngàn đời Thì cứ nhìn vừng trăng mà thôi trách duyên lỡ làng" Có phải vì anh bềnh bồng mãi trong gió sương Trong lúc đời em dưới mái hiên tranh khói lạc hướng Rã rời chờ anh, tình rạn nứt, xuân nát nhầu Bến duyên giang đầu mây che kín một niềm đau ... (Bến duyên giang đầu mây che kín một niềm đau)
Mây ửng pha lê ngời mầu tím, Em xinh đẹp như bướm hồng bay, Gió vừa đủ mát làn da mịn, Suối tóc thề buông cho gió say.
Chân bước gót sen trắng nỏn nà, Biến thành nhung gấm sắc mầu hoa, Hoa rơi như thãm thêu đường mộng, Mở lối vào Xuân thuở ngọc ngà.
Anh đưa em về dưới hàng me, Phất phơ chiều tím trên đường lạ, Ngàn hoa thắm sắc mầu thơm ngát, Lấp lánh trên trời ngàn ánh sao,
Hoa cúc vàng nhà ai chớm nở? Rặng cây xanh chiều tím tỏ mờ, Đôi mắt nâu sáng ngời trong vắt, Trong chiều nay bên những yêu thương.
Ép cánh điệp hồng xây giấc mộng, Chìm vào khung nhạc vạn lời ca, Phiếm đàn rung nhẹ lời giao ước, Say đắm bâng khuâng cùng thiết tha.
Nghe chừng hương thoảng thơm tinh khiết, Thỏ thẻ như chim tiếng dịu dàng, Anh thương em như mặt trời vô tận, Cháy mãi trong tim đến muôn đời. Anh yêu em như mặt trời muôn thuở, Sáng mãi bên em đến trọn đời. Thơ: Kiên Giang Nhạc: Cẫm Hà
Em vô tình em chẳng hiểu cho anh trong những đêm sầu thương. Giờ trách em đâu phải để bắt đền nhưng tại vì anh buồn. Vì hai đứa ta, hai cuộc đời như một, chung một niềm sầu từ lứa tuổi hai mươi. Trong lúc vòng tay anh chưa trọn ân ái, nên nhiều đêm thức giấc anh lo sợ thương đau. Yêu nhau rồi anh thường sợ khi xa anh mất đi người yêu. Lòng ước mơ hoa pháo nở đỏ đường nhưng mộng lòng không trọn. Vì sao thế em, chắc một mình em hiểu. Em thường bảo rằng tình cảnh dù chông gai. Anh vẫn là anh yêu muôn đời muôn kiếp, nhưng làm thân gái lỡ yêu nên sợ thương đau. Con xin ơn trên cho con lấy được người con yêu suốt đời. Cho người yêu con thương con thật nhiều như trầu yêu mến cau. Em ơi hay chăng anh đang khóc thầm vì đôi ta lỡ làng. Trên vùng ăn năn xin em hiểu rằng anh chỉ yêu mình em. Anh cam chịu chấp nhận sự yêu em trong trái ngang khổ đau. Phận số anh Thượng Đế như an bài cho cuộc đời bé nhỏ. Vì sao thế em, chắc một mình em hiểu. Em thường bảo rằng tình cảnh dù chông gai. Anh vẫn là anh yêu muôn đời muôn kiếp nhưng vì anh bối rối nên tâm sự đêm nay
Mùa thu thưa nắng gió mang niềm nhớ, Trời chiều man mác buồn nát con tim. Lệ tình đẫm ướt tà áo trinh nguyên, Kỷ niệm êm đềm còn in trên giấy.
Người ôm thương nhớ ra đi từ đấy, Trời đày hai đứa vì thiếu tơ duyên. Rừng còn thay lá tình vẫn chưa yên, Thương chi cho lắm giờ cũng xa nhau.
Người từ ngàn dặm về mang nỗi sầu, Nhịp cầu ô thước hẹn đến mai sau. Ngày dài nhung nhớ mình cũng như nhau, Trên cao bao vì sao sáng, Rừng vắng có bao lá vàng, Là bấy nhiêu sầu.
Người đi hoa lá chết trong mùa nhớ, Người về lặng lẽ tình vẫn bơ vơ. Thà rằng chôn kín mộng ước xa nhau, Quên đi cho hết một kiếp thương đau.
TÌNH BƠ VƠ
Từ một ngày từ ngày mới yêu nhau
Mình hằng mơ không dang dở tình đầu !
Tình còn đầy mà người tình đã quên mau,
Người đành lòng không xót đau
Lạnh lùng bỏ đi không nói.
Đoạn đường nào từng dìu bước nhau đi ?
Người đã quên ôi quên biệt đường về..
Sầu gợi sầu, rã rời lệ ướt hoen mi,
Đoạn buồn người ơi có nghe
Khi mưa mưa lạnh về đêm.
Nhớ hôm ao ta mới giận hờn.
Đưa nhau về đường phố mưa trơn
Ôi bây giờ xa cách ngàn trùng
Người đời thường hay gian dối.
Tôi xin chấp nhận tủi buồn.
Còn một mình một mình bước đơn côi
Và từ đây tôi xin lạy người đời
Đừng hẹn hò và đừng gặp gỡ trong tôi
Trọn nghiệp đàn ca thế thôi
Cho nhân gian mượn tìm vui.
Chuyện Tình Không Là Dĩ Vãng Vàng cây lá bay, đôi tay ngây buộc mang suy tư về Này đôi mắt nhung, kiêu sa môi mềm tìm đến bên em Niềm tin đã lạnh theo tháng năm đã mang Em có nghe ngoài phố đang kết hoa Bao nhiêu sắc hoa là bấy nhiêu ân tình mang ý thơ mong chờ. Nếu thương mến nhau mà sao lời thương yêu đó, bờ môi nào đắn đo Năm tháng xa vời đời có vui với ai Tà áo xanh hoen màu thương mối ân tình xưa.
Yêu thì yêu nhiều nhưng chưa biết yêu được chi, và ước mơ những gì Hàng mi khép mờ giăng mây tím nhớ ai Nhớ ai trong đêm dài buông tóc rối quên cài.
Đèn soi bóng đêm, sương rơi chân mềm, sao rơi bên thềm Hàng cây giá băng xoay cơn mê đầy tìm đến bên em Vòng tay ngỡ ngàng nghe đắng môi trắng đêm Em hỡi em lời hứa xưa đã phai Em ơi có hay thành phố không đêm ngày ai khóc ai sau này.
Comment