• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Thơ Nguyễn Mạnh Trinh

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Thơ Nguyễn Mạnh Trinh

    Mộng du
    Nguyễn Mạnh Trinh

    Ta kẻ mộng du đường mãi bướcLink" align="right" border="0" alt="" style="padding:7px;" />
    Chiều như cơn xế nắng qua mau
    Ngã tư ngẩn đứng nhìn xuôi ngược
    Trời đất dường như cũng biết sầu

    Tự hỏi rất thầm ngày quá vãng
    Nụ hồng còn nở góc vườn xưa
    Thế thân, thân thế, đành quên lãng
    Xứ người hiu hắt cơn mưa

    Có biết dòng sông nào một hướng
    Về ta, biển lớn cũng khơi nguồn
    Ý tưởng dường như không hình tượng
    Còn mất, ai hay chuyện mất còn?

    Ta kẻ mộng du ngồi đối bóng
    Yêu người tim đập cứ bâng khuâng
    Khoang tâm nhồi nhét đành khuôn trống
    Năm mươi tóc bạc sợi tần ngần

    Buổi sáng, buổi trưa, như mặt lạ
    Đóng vai kịch cũ giả hình nhân
    Con chốt thoảng qua nhiều vội vã
    Bâng quơ chiếc lá rụng ngoài sân

    Sao cứ ấp ôm hoài kỷ niệm
    Hỡi ta, bên lở với bên bồi
    Đời cứ chập chờn câu chuyện phím
    Nửa khuya trăng giọt vẫn còn soi

    Ta thiếu nợ không đành tính sổ
    Nên cố quên những mục lỗ lời
    Soi gương mặt để nhìn cho rõ
    Vết sẹo đời còn vệt son môi

    Mờ sáng lái xe vào đất trích
    Nhìn hai bên sương trắng mênh mông
    Núi ơi sao cứ hoài u tịch
    Đá xẫm mầu rêu để lạnh lùng

    Đầu dốc tưởng như ngàn khói tỏa
    Phận thân nào lưu lạc hôm nay
    Năm tháng qua mùa xuân mùa hạ
    Mốc đời nguyên vẹn dấu chân bày

    Ta kẻ mộng du vào quên lãng
    Vào vườn người hái đóa từ tâm
    Hạnh phúc đành, một cơn gió thoảng
    Dập vùi thân thể mấy vòng lăn

    Có lúc biết đất trời vô tận
    Áo cơm rồi cũng lúc thờ ơ
    Quá vãng trôi qua thời lận đận
    Cánh bèo trôi khuất bến tình cờ

    Và ta có riêng ta kiếp khác
    Và, giấc mơ, cũng giống giấc mơ
    Đếm mái tóc khá nhiều sợi bạc
    Nên chiều nay, tưởng ở hư vô

    Ta thân thế thế thân sao nhẹ
    Núi bên kia còn xẫm dáng trời
    Ta bên này một con chim sẻ
    Ríu rít buồn một nốt nhạc vui.
    Sống trên đời

    Similar Threads
  • #2

    Bài Thơ Cuối Năm
    Bài Thơ Cuối Năm
    Nguyễn Mạnh Trinh

    Năm hết một mình ngất ngưởng say
    Chiều sương hơi núi lạnh môi đời
    Chân chồn bước lạc vào hoang lộ
    Cửa đóng mộng đời trai thoáng bay

    Ta đếm đời ta hiếm nét vui
    Chiều thiêu nắng lửa sáng sương đầy
    Quanh ta đá tảng sầu vương nặng
    Phố cũ tìm quên bóng áo ai

    Ta vẫn bậm môi tiếng thở thầm
    Bạn bè ôi đầy đọa chung thân
    Xó rừng hiu hắt đời bóng lặn
    Xa thẳm cỏ sầu lối phân vân

    Ta muốn ngâm thơ như tráng sĩ
    Vung gươm miệng hát đời biên cương
    Thế nhân đầy dẫy phường mắt trắng
    Phù thế thân tàn giấc mộng hoang

    Hắt chén về nam chờ đêm hết
    Ngày đang hửng nắng xuống phương nào
    Ta thân đất trích sầu chắn lối
    Quê nhà ai đợi dưới hàng cau?

    Ta nốc hơi men đầy miệng đắng
    Lửa sầu bốc ngọn ngả nghiêng đời
    Ðêm ba mươi tết sầu chắn lối
    Tìm thử quê nhà lửa biếc soi

    Mộng vẫn còn lưng trong cốc nhớ
    Men bốc hoang sơ một cõi người
    Mới hay ngơ ngác chiều phố chợ
    Mỏi mắt không ra một nụ cười.
    Sống trên đời

    Comment

    • #3

      Chỗ Ẩn Của Loài Sâu
      Chỗ Ẩn Của Loài Sâu
      Nguyễn Mạnh Trinh

      Chiều bước khẽ trên ngõ về của gió
      Thập tự buồn tay phất phới hạt mưa
      Ðầy lá úa nẻo vô cùng đã lỡ
      Môi đằm đằm sương khói chốn rừng xưa

      Ở một chỗ ai cũng hèn như cỏ
      Thân sâu đo đếm mãi lối chông gai
      Lửa trời nung óc người loang dấu đỏ
      Dốc lầy thêm gót mỏi đỡ thân gầy

      Giông bão đập nhát roi đời quạnh quẽ
      Môi tả tơi bầm tím một hồn sầu
      Cây ngả nghiêng vắng bặt loài chim sẻ
      Mắt ngại ngùng nhìn đêm tối về mau

      Ở một chỗ ai cũng buồn như lá
      Dẫm dòn tan tiếng vỡ bóng trời xa
      Lán tranh thấp náu nương hình tượng lạ
      Ta về đâu mây xuống giữa đời qua.
      Sống trên đời

      Comment

      • #4

        Dặn Anh Khói Sóng
        Dặn Anh Khói Sóng
        Nguyễn Mạnh Trinh

        Anh, rẽ thẳng ngôi em làn tóc xõa
        Không quanh co khuất khúc mối tình em
        Dù biển gió sẽ rối tung trăm ngả
        Anh vuốt ve cho giấc ngủ em mềm

        Anh, ru em lời ca dao mật ngọt
        Cho em quên cơn khát biển nhọc nhằn
        Nhìn thẳng mắt em chân trời hy vọng
        Cho mênh mông anh trán phẳng vết nhăn

        Anh, vuốt khẽ cho em tà áo mộng
        Khép sau lưng tia nắng đẹp phố phường
        Ô kìa anh tung tăng đôi bướm đẹp
        Ðang nô đùa bãi cỏ biếc quê hương

        Anh đọc nhỏ thơ anh lời dưới mộ
        Có phải em đang dần rã xác thân
        Có phải đang bập bềnh muôn khói sóng
        Ðường hải hành trăm lối dạt phân vân

        Anh, hãy hôn em bờ môi vời vợi
        Ấm vòng tay tà áo đẹp em đan
        Ðợt phiêu bạt gió bên trời tiếng gọi
        Ơi nụ cười sao đau xót vô vàn

        Anh, em đã vùi trong lòng biển thẳm
        Vèo cánh chim qua nhịp sóng đoạn trường
        Rêu xanh sẽ muôn đời xây nấm mộ
        Trái tim không ngưng nhịp đập quê hương.
        Sống trên đời

        Comment

        • #5

          Riêng một chút tình cờ
          Riêng một chút tình cờ
          Nguyễn Mạnh Trinh

          Thì thôi còn lại nụ cười
          Cây khô ngọn vẩy cành vời mộng nhau
          Xa người tưởng đã ngàn sau
          Sao ngơ ngác vẫn nỗi sầu chưa phai
          Xứ người lạnh bủa đôi vai
          Nhìn nhau mặt lạ thở dài bỗng nghe

          Thì thôi đã lỡ ngõ về
          Áo trưa hè trắng hàng me thuở nào
          Gió cuồng vút khoảng trời cao
          Yêu người lộng cánh chim chao chập chùng
          Một khuôn đá tảng lạnh lùng
          Dấu muôn lượng sóng bão bùng vết đau

          Thì thôi chẳng đủ trầu cau
          Người mang kỷ niệm dãi dầu tuổi vui
          Tiếng đàn rớt xuống ngậm ngùi
          Khoé nhăn mắt đỏ dập vùi cõi sâu
          Bởi sông ai gẫy nhịp cầu
          Ba năm thoảng mặt nước cau ngỡ ngàng

          Thì thôi, thư cũ ố vàng
          Phận riêng con nước bàng hoàng mùa trăng
          Ðủ rồi, giọng nói giá băng
          Sao run tay những hằng hằng nhịp tim
          Chào ông, vẳng cõi lặng im
          Mũi dao đỏ ngọn máu chìm nhớ ai
          Chào ông, phải tiếng gió lay
          Hay muôn kỷ vật đong đầy, náu quanh
          Lạ rồi mượt sợi tóc xanh
          Chào bà, thoảng một âm thanh, cũng đành.
          Sống trên đời

          Comment

          • #6

            Thấp thoáng bóng một người
            Thấp thoáng bóng một người
            Nguyễn Mạnh Trinh

            Nghe thoang thoảng từng bài thơ anh viết
            Hương một người nồng mái tóc thân quen
            Nhớ man mác rong rêu sân Thành Nội
            Mùi hoa quỳnh trong nỗi nhớ lênh đênh

            Gió phớt nhẹ nắng bên thềm ríu rít
            Sầu vu vơ từng phiến dấu gót chân
            Ngọn cỏ non e dè môi mật ngọt
            Nghe chiều về chầm chậm đến, phân vân

            Bỗng trời mưa hình như đang gợi nhớ
            Mù lê thê buồn mấy nhánh sông đời
            Tóc ai bay xõa trăm miền ngóng đợi
            Qua chuyến đò soi bóng nước mù khơi.

            Em còn giữ màu áo vàng tôn nữ
            Lụa trinh nguyên áo mỏng khép hồn thơ
            Hồng chút nhớ phảng phất chiều sương khói
            Như nụ cười vỡ vụn nét ngu ngơ

            Dáng em nhẹ buổi sáng trường vôi tím
            Bài học vui như một chút ân cần
            Tà áo bay quấn bàn chân quyến luyến
            Như gió trời hôn nhẹ những bàn chân

            Có tiếng hát vọng đáy hồn miên viễn
            Trên môi cười trong giấc nhớ khôn nguôi
            Mùa xuân đến xin cành hoa quỳnh nở
            Trong nhịp đàn thấp thoáng bóng một người.
            Sống trên đời

            Comment

            • #7

              Cuối Năm, Cảm Khái
              Cuối Năm, Cảm Khái
              Nguyễn Mạnh Trinh

              Cuối năm ngồi uống từng sợi gió
              Tư thiên thu hiu hắt thổi về
              Sóng mãi trong tâm hoài điệu vỗ
              Ngàn năm thao thiết mấy vết xe

              Giục giã đêm còi tàu tiếng thét
              Người như quá vãng thuở mênh mang
              Đời lưu lạc xác thân mỏi mệt
              Chí lớn chưa xuôi dòng trường giang.

              Cuối năm ngồi một mình đối bóng
              Tự kiếm tìm hào hứng chút vui
              Chợt hư huyễn đành hanh thực mộng
              Vá trời thôi chót lưỡi đầu môi

              Nắng lam biếc viền ngoài khung cửa
              Sao tạnh không ngày tháng xứ người
              Đã cổ tích trăng treo vó ngựa
              Khẽ nhếch môi, một tiếng cả cười.

              Cuối năm sao thấy mình lạ mặt
              Bản lai diện mục kẻ nào đây
              Soi gương thấy giọt sầu trên mắt
              Những vết nhăn hao phí tháng ngày

              Từng giờ khắc dường như vội vã
              Quẩn quanh, quanh quẩn nợ áo cơm
              Khi giấc mơ xanh rì núi đá
              Tận tâm tư mơ ước chẳng còn

              Cuối năm, ừ , một mình cạn chén
              Có một chai đã đỏ mặt mày
              Hay đã chán đóng vai hảo hán
              Kịch hờ cho trọn một cơn say

              Đêm trừ tịch vắt tay lên trán
              Miên man thơ thẩn chuyện văn chương
              Lình bình ta đông ngạn, tây ngạn
              Nệm am êm ngỡ cảnh dặm trường

              Cuối năm sẻ chia niềm u uẩn
              Thơ vài câu dang dở trong đầu
              Thiên địa đợi chờ cơn địa chấn
              Tâm vọng đành trắng lạnh xưa sau
              Câu thơ người xưa khắc trên đá
              Sao ta hờ hững những ngón tay
              Lời hịch xưa thái sơn muôn tạ
              Sao lòng ta hời hợt gió lay

              Cuối năm vẫn một mình cảm khái
              Thế thời ôi đầu bến cuối sông
              Thân chiếc bách biết đâu bờ bãi
              Dòng khơi nào bên đục, bên trong?

              Thắp ngọn nến trong đêm mù mịt
              Lửa mê hoang soi bóng loạn cuồng
              Sống muôn năm, cũng là đất trích
              Đợi chờ chi, thân thế mỏi mòn..
              Sống trên đời

              Comment

              • #8

                Mùa xuân về, trái tim đỏ cầm tay
                Mùa xuân về, trái tim đỏ cầm tay
                Nguyễn Mạnh Trinh

                Nói những gì hỡi nàng gió hiu quạnh
                Điểm tâm tôi miếng bánh thánh phục sinh
                Nhai chầm chậm lưỡi răng nhằn bất hạnh
                Bắt gặp em lệ giọt thật ngon lành

                Cỏ lá xanh còn sương đêm thiếp ngủ
                Hồn biếng lười nghe chim hót đầu ngày
                Sợi tóc rối thả vương chiều nắng cũ
                Vóc lụa mềm sao mát rượi bàn tay

                Vỗ về nhé, vỗ về tôi, quá khứ
                Con quạ khoang trên ngói xám ngậm ngùi
                Tôi còn trẻ xin em đừng chiêu dụ
                Chim gọi bầy guốc gõ rộn niềm vui

                Buổi sáng cuối đông mịt mờ trí nhớ
                Gọi tên em dốc vực thẳm mông lung
                Biển xanh ngắt mấy tầm nhìn cổ độ
                Ngón tay còn mặt nhẫn lạ vô cùng

                Ngoài khuôn kính vẫn dạt dào sóng vỗ
                Nhớ và quên, năm tháng đã mù sương
                Bờ ngực mọn còn hồng tâm thất đỏ
                Phiến da tình còn sót lại mùi hương

                Lòng tự hỏi, sao đất trời thinh lặng
                Thở cho sâu, buồng phổi vẫn chưa vơi
                Cõi nào riêng, cất giấu giùm sợi nắng
                Bởi ru thầm nên nhạt tím dáng môi

                Buổi sáng đầu ngày những cơn gió bấc
                Thầm thì bên tai lặng lẽ trái tim tôi
                Hãy gượng đứng cho qua thời chật vật
                Bếp lửa hồng chưa đủ ấm bờ vai

                Tôi cũng định yêu em cho hết kiếp
                Yêu long trời, yêu lở đất, khôn nguôi
                Nhưng có lúc thấy mình đầy tội nghiệt
                Tự nhiên yêu không tính toán lỗ lời

                Đường nam bắc, có qua cầu nhân thế
                Đôi mắt em, ôi mộng biếc hồn tôi
                Con dốc hẹp bước qua thời bóng xế
                Từ bên kia đá núi vẫn xanh trời

                Buổi sáng mùa đông hay là mùa hạ
                Mãi đi tìm mầu áo tím xưa bay
                Sợi tóc ngậm thả bờ môi băng giá
                Giấc mơ hiền còn sót chút thơ ngây

                Mênh mông lắm ghềnh thác nào mưa đổ
                Phiêu bạc cùng trời đất cũ tịnh yên
                Thắp giùm nhé ngọn nến màu sáp đỏ
                Anh hợp hôn vào kỷ niệm đã riêng

                Và em hiểu ở đằng sau mật ngữ
                Là trái tim đập nhịp buổi sơ sinh
                Vào cuộc vui, anh và em tham dự
                Môi mật thơm còn đọng lại dáng quỳnh

                Buổi sáng cũ tôi một mình cuối phố
                Phiến gạch vuông còn sợi cỏ muộn phiền
                Mây ẩm đục hoang vu lời lầm lỡ
                Lá úa vàng rớt nhẹ xuống tình quên

                Thân thế đó, đong đưa cùng ngọn gió
                Mũi kim đồng hồ chỉ mãi chốn hư không
                Đi về đâu, bảng đường còn xanh đỏ
                Đã nhạt nhòa, mưa giọt xuống mặt sông

                Vỗ về nhé, vỗ về tôi, giọng hát
                Ru thầm thì, ru khe khẽ, hiền ngoan
                Buổi sáng lạnh, những hạt mưa còn tạt
                Về đâu đây, đêm đã tới ngỡ ngàng

                Và, thành phố mùa đông còn bếp lửa
                Sưởi trái tim bằng ngọn nến mắt nai
                Tôi biếng nhác, nên vẫn đành lần lữa
                Mùa Xuân về, trái tim đỏ cầm tay.
                Sống trên đời

                Comment

                • #9

                  Tháng tư, tiễn biệt Nguyên Sa

                  Tháng tư người đi hành trang là gió
                  hôm nay hình như có sợi mây hồng
                  Thổi vào hư không nhịp tin sóng vỗ
                  Dấu chân vết còn bảy sắc cầu vồng

                  Câu hỏi quẩn quanh nửa khuya tỉnh thức
                  Tháng tháng ngày ngày bèo bọt như sông
                  Đời cõi tạm ai phân vân mộng thực
                  Như "có cũng xong mà không cũng xong"

                  Tháng tư người đi hành trang là nắng
                  Một thuở Paris câu hát bềnh bồng
                  Đôi mắt hạt dẻ mầu phai im vắng
                  Mi liếc khép rồi cuối nỗi nhớ mong

                  Tự hỏi thâm tâm có đành quên lãng
                  Trời chợt mưa mau ai lạy trời mưa
                  "Tháng Giêng Và Anh" thẫn thờ dĩ vãng
                  Phong tỏa đường về thoáng mấy âm xưa

                  Tháng tư người đi hành trang thao thiết
                  Mặt nước sông Seine vẫn lạnh buồn tênh ?
                  Đứng giữa đỉnh trời vẫy tay vĩnh biệt
                  Ai ngẩn ngơ quanh mấy kiếp sóng ghềnh ?

                  Không gian có đủ nỗi sầu thế kỷ
                  Sao vằng vặc trời cũng lúc về ngôi
                  "Giấc Mơ" mênh mang mấy thời nghiệp dĩ
                  Phải: "tôi đưa người hay người đưa tôi"

                  Tháng tư người đi hành trang vô tận
                  Chiếc lá còn bay "Tám Phố Sài Gòn"
                  Tiếng guốc quạnh không đáy hồn đứng ngẩn
                  Màu lụa Hà Ðông còn nhớ vết son

                  Đất thẳm trời xanh buồn như ga đợi
                  Ngọn đèn vàng lu chỉ lối xưa sau
                  Nhủ thầm với lòng đừng nên bước vội
                  "Nhưng chậm thế nào, thì cũng phải xa nhau"...



                  Comment

                  Working...
                  X
                  Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom