• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Có những điều cần phải học để quên...

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Có những điều cần phải học để quên...

    .




    Có những điều cần phải học để quên...

    Dạo gần đây, tôi thường nhận được những tin nhắn và email của các em, các bạn hỏi rằng „ Làm thế nào để có thể quên được một người mà mình đã từng yêu?“. Tôi thường lặng người rất lâu trước mỗi câu hỏi đó, bởi đã rất nhiều lần trong đời, tôi cũng đã tự hỏi mình những điều như thế !

    " Em đọc thơ chị viết, từ bài này qua bài khác, mỗi bài thơ em đều thấy hình ảnh của mình ờ trong đó và em bật khóc, em đã khóc thật nhiều!“, „ Tôi khâm phục cái cách bạn bước qua nỗi đau dù tôi biết để vượt qua được những khoảnh khắc ấy bạn đã phải dẫm lên rất nhiều gai“, „ Chị ơi, đọc những bài viết của chị xong, em thấy mình đã cứng rắn hơn rất nhiều. Nghị lực này em đã học được ở chị - người con gái chẳng bao giờ đánh mất nụ cười ở trên môi“, „ Cảm ơn YA về những bài học vào đời sâu sắc mà bạn đã chia sẻ cùng mọi người, nhưng YA ơi, làm sao có thể sống trong những nỗi đau mà vẫn giữ được niềm tin yêu nhiệt huyết ở trong đời giống như bạn được đây?“…



    Đó là những lời tâm sự gần đây nhất mà tôi đã nhận được. Tôi không hiểu tại sao họ lại tìm đến với tôi – một người bạn, một người chị hoàn toàn xa lạ mà họ chưa từng gặp và quen trong quá khứ. Tôi cũng không hiểu tại sao họ lại có thể đặt vào tôi một niềm tin trọn vẹn đến như vậy. không có nhiều thời gian và tôi luôn cảm thấy có lỗi khi không thể trả lời tỉ mỉ và chu đáo hết những email của các bạn được dù tôi đã cố gắng rất nhiều. Hôm nay tôi mượn entry này để gửi tới các em, các bạn như một lời sẻ chia sâu sắc nhất của mình.



    Có lẽ không chỉ riêng tôi, riêng bạn mà tất cả những người con gái đang yêu đều muốn người đàn ông mình yêu là của riêng mình, để ta có thể cùng được khóc và được cười trên vai. Và khi yêu, ai cũng muốn được nắm tay người mình yêu đi đến cuối cuộc đời. Nhưng vì một lý do nào đó, dù còn yêu hay không còn yêu mà người ta vẫn phải chia tay nhau. Trong tình yêu, tôi cũng đã từng là một kẻ thất bại, cũng đã từng yêu sâu sắc đến quặn lòng và đau đớn đết xót xa.

    Và tôi cũng đã từng sống những tháng ngày hờn trách, tự hỏi tại sao tình yêu của mình lại tan vỡ. Vì người ta không cần mình nữa hay vì vòng tay mình quá nhỏ bé và niềm tin mình quá mong manh? Nhưng rồi đến một ngưỡng cửa nào đó trong cuộc đời, tôi hiểu ra được một điều rằng những hờn trách cũng sẽ chẳng làm mình thanh thản hơn. Vậy tại sao không thể mỉm cười bao dung đi qua nó?

    Tôi biết để làm được điều đó rất khó bởi nó còn tùy vào hoàn cảnh và tùy vào cái cách mà người ta chia tay nhau nữa. Tôi có một cô bạn, cô ấy và bạn trai cô ấy yêu nhau thời Đại học và khi họ gần ra trường thì cô gái ấy đã chia tay khi phát hiện ra người yêu cô ấy cũng đang nói lời yêu với một người con gái khác. Cô ấy nói với tôi rằng dù còn rất yêu cậu bạn ấy nhưng cô ấy không thể tha thứ cho những lỗi lầm đó được. Bây giờ cả hai đều là giảng viên một trường Đại học, họ là đồng nghiệp và là bạn bè của nhau, không nhiều và không ít. Tôi khâm phục việc làm ấy của cô bạn mình vì tôi nghĩ đó là một nghĩa cử cao đẹp.

    Tôi đề cao sự bao dung, nhưng tôi biết không phải ai cũng làm được điều đó, bởi thế nên tôi cũng cảm thông ( khác với đồng tình) với những con người không thể nào tha thứ cho người yêu cũ của mình được nữa bởi cô ấy / anh ấy đã quá nhẫn tâm với tình yêu của họ. Tôi không có khái niệm chung cho sự tàn nhẫn, bởi mỗi người đều có những quan điểm và cảm nhận khác nhau về nó. Nhưng tôi biết họ đã đau khổ và hẳn nỗi đau đó đã dài và sâu đến tận xương tủy nên họ không bao giờ có thể tha thứ cho người kia của mình được nữa. Nhưng:
    Nếu không thể tha thứ được thì cũng đừng thù hận được không?

    Mới đây, tôi có nhận được email của một cô bé 19 tuổi. Em hỏi tôi rằng em có nên trả thù cậu người yêu không vì cậu ấy đã lợi dụng ( cả vật chất lẫn tinh thần ), đã làm tổn thương cô ấy suốt thời gian yêu nhau và khi đã thỏa mãn được những ước muốn của mình, cậu ấy từ bỏ cô bé kia một cách không thương tiếc và cô bé ấy đang tìm cách trả thủ. „ Em có nên trả thù không chị và nếu có thì như thế nào?“. Tôi đã nhắn lại với cô bé ấy rằng: „ Em hãy sống hạnh phúc hơn người ta, đó là sự trả thù cao thượng và vinh quang nhất nếu em nghĩ chỉ có sự trả thù mới làm lòng em thanh thản hơn!“. Tôi không biết cô bé ấy đã nghĩ gì khi đọc lời viết đó của tôi, tôi không thấy em nhắn lại cho tôi nữa và tôi mong em đã phần nào bình yên được với suy nghĩ của mình.

    „ Làm sao có thể quên được một người mà mình đã từng yêu?“, có lẽ tôi cũng không thể nào trả lời câu hỏi này như làm một bài toán được. Có quá nhiều câu trả lời cho một câu hỏi tưởng chừng đơn giản mà lại không hề đơn giản. Nếu là tôi, tôi sẽ trả lời như thế nào? Hẳn bạn muốn biết điều đó phải không? Có thể tôi sẽ nói với bạn rằng có những điều cần phải học để quên, bởi trái tim luôn có quá nhiều lý lẽ, nó không tuân theo một chuẩn mực hay một trật tự nào cả. Khi yêu nhau, chúng ta không học cách nhớ về nhau, nhưng khi không còn yêu nhau, ta lại phải học cách để quên.



    Khó lắm, tôi biết điều đó chứ. Nếu nó đơn giản thì tôi lại không phải mất thời gian để ngồi viết những dòng chữ này. Nhưng mà suy cho cùng, tôi vẫn nghĩ „ Dù có học nhiều đến thế nào, bạn cũng sẽ không quên được người mà bạn đã từng yêu đâu. Con người ta lạ lắm, đã yêu rồi thì rất khó quên. Hình ảnh ấy chỉ có thể mờ nhạt nếu ta không chạm về miền quá khứ mà thôi. Tôi nghĩ, có lẽ cũng chẳng cần phải học cách quên một người mà hãy học cách từ bỏ những thói quen của nhau, học để quên những thói quen ấy và tôi tin khi làm được điều đó, bạn đã quên đi được rất nhiều điều mà bạn không muốn nhớ rồi đấy!“.

    Còn những điều đáng để nhớ, hãy cứ để nó tồn tại trong trái tim mình. Khi chia tay, con người ta thường chỉ nhớ đến những giọt nước mắt, có mấy ai nhớ đến nụ cười ,nhớ đến những khoảng thời gian đã từng hạnh phúc bên nhau. Họ thường trách nhau vì tình yêu người này không đủ lớn để dành cho người kia, vì miệng nói yêu nhưng tay thì vẫn buông và chân thì vẫn dậm chân tại chỗ. Họ khóc trong những tủi hờn của buồn giận vì người yêu của họ đã làm họ đau. Nhưng tại sao không nghĩ ngược lại rằng đó cũng là người đã cho mình biết thế nào là hạnh phúc, đã cho mình biết thế nào là yêu và được yêu. Sao không nghĩ đến những điều tốt đẹp đó để lòng mình thanh thản hơn?

    Vì suy cho cùng, tôi vẫn nghĩ, sống ở trên đời này không ai muốn làm đau lòng ai cả đâu. Bạn đừng nghĩ tôi đang tự động viên tôi và động viên bạn bằng những suy nghĩ như thế, mà đó là những suy nghĩ thật lòng nhất của tôi lúc này đấy. Con người ta sống ở trên đời dù có thể nào thì cũng chẳng bao giờ có thể chối bỏ cái khao khát yêu thương và được yêu thương. Vì đó mới là ý nghĩa của cuộc sống mà tất cả mọi người đều muốn vươn tới.

    Có thể lúc này đây bạn sẽ nói tôi là người giỏi triết lý trên những câu chữ, nhưng bạn ạ, hãy tin tôi đi. Đến một lúc nào đó rồi tất cả sẽ qua. Bạn sẽ vượt qua được những khổ đau đó một cách đến không thể ngờ mà chính bạn cũng không hiểu nổi bạn đã lấy ở đâu ra cái nghị lực phi thường ấy. Tôi lấy gì để đảm bảo với bạn điều này ư?

    Vì tôi tin ở bạn, tin rằng bạn sẽ làm được điều đó, vì không ai muốn đắm chìm mình trong những biển khổ đau cả, và vì những người phụ nữ lớn tuổi hơn tôi, từng trải hơn tôi đã dạy cho tôi điều đó từ bài học của chính họ. Chơi với những người lớn tuổi hơn mình, bạn sẽ học được khối điều tốt đẹp từ họ đấy. Tin tôi đi. Tôi hy vọng rằng đọc đến đây, bạn đã tìm ra được lời giải đáp tốt đẹp nhất cho mình.

    Hoàng Yến Anh


    .
    Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 25-09-2010, 07:02 AM.
    ----------------------------

    Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.
    Similar Threads
  • #16

    ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Ngocanh.online View Post
    + "Nở hoa trong lòng địch" hay "truyền đơn gài xe địch" : bài này phát triển từ chiến thuật của biệt động Sì gòn xưa đó bác.
    Tớ rất ư là thắc mắc cái chiêu biệt động Sì goòng của Bác. Xin Bác làm ơn giải thích chi tiết hơn cho đàn...con nó...tránh được hong?

    Comment

    • #17

      mình thấy chuyên tình cảm khó mà quyết được. các bạn thấy đó ,còn muốn quên thì còn cố nhớ , mình có bà cô năm nay tám mươi môt tuổi thế mà mỗi lần nhắc lại người xưa của bà ,thì mình thấy mắt sáng lên rồi dỏi theo một hướng thật xa.bà kể từng tiết không quên chút nào cả, vậy bạn nào lỡ bị tình phụ thì ráng mà ôm nổi đau cho đến lúc chết đi, chứ còn quên thì khó đấy ! đúng không các huynh tỷ mụi?

      Comment

      • #18



        Hãy yêu đời sống dù quá mệt kiếp người…


        Em nhắn tin cho tôi và nói: „ Chị ơi, em muốn khóc“. Tôi chẳng biết phải nói gì với em cả, bởi tôi hiểu những niềm đau em đang chôn giấu lúc này. Em lại bảo tôi: „ Em đau lắm chị à, em ngàn lần vẫn không tin anh ấy là người phụ bạc em, cho dù người ta có nói thế nào đi chăng nữa, em vẫn tin anh ấy là người xứng đáng với tình yêu của em. Nhưng tại sao lại như thế? Cuộc đời có quá bất công với em không chị?“. Và thực sự thì tôi đã khóc…

        Tôi khóc vì tôi thương em, tôi khóc vì tôi thương cả chính mình. Em đã có một tình yêu đẹp và tôi cũng thế. Cả tôi và em đều tự hào vì mình là những người phụ nữ hạnh phúc nhất trên cuộc đời này: Yêu thương và được yêu thương…

        Có lẽ cả tôi và em còn quá trẻ để hiểu rằng trên đời này, hình như chỉ yêu thương và được yêu thương thôi cũng chưa phải là tất cả. Tôi đã đánh mất đi niềm tin yêu về cuộc đời tự lúc nào chẳng rõ. Tôi khép mình trong cái vỏ bọc của chính tôi, trong cái thế giới ấy tôi khóc, tôi cười…và tôi cũng lặng lẽ hơn. Tôi không cho ai bước vào cái thế giới đầy nước mắt ấy của tôi. Từng đêm tôi vẫn khóc, những giọt nước mắt mà tôi không biết nó sẽ chảy về đâu. Tôi đã luôn tin rằng khi đi hết con đường khổ đau, người ta sẽ thấy ánh mặt trời, nhưng tôi thì chỉ thấy ngõ cụt…

        Những đớn đau và những vết thương tuổi trẻ có làm cho tôi và em trưởng thành?

        Tôi không biết. Nhưng tôi biết cả tôi và em đều phải khác.

        Nỗi tuyệt vọng không thể khiến cho tôi và em bỏ cuộc được, phải không em? Khi xưa tôi chưa bao giờ nghĩ rằng người ta có thể chết vì yêu, nhưng bây giờ thì tôi hiểu tại sao báo chí vẫn đăng đầy những thông tin về những người tìm đến cái chết để kết thúc cuộc đời mình sau một tình yêu tan vỡ. Nhưng tôi và em thì sẽ không bao giờ như thế, phải không em?

        Dẫu có trăm ngàn mũi tên như đang bắn vào lồng ngực thì cả tôi và em đều phải cố gắng. Người ta nói chết là hết. Nhưng tôi thì không tin điều đó. Vì cái chết không làm cho những khổ đau dừng lại. Người ta sống ở trên đời đâu chỉ cho riêng chính mình, phải không em?

        Tôi đã đọc được ở đâu đó một đoạn viết rằng:

        Người đó khổ cho nên làm cho em khổ. Nhưng em không được làm cho mình khổ. Em phải thương mình. Thương mình là một nghệ thuật em cần phải nắm cho được. Chúng ta cần học thương yêu. Không có tình thương, trái tim của em sẽ khô héo dần. Thời gian không làm cho ta già đi như nhiều người lầm tưởng. Khi có tình thương, em trẻ lại. Đôi mắt của em sẽ long lanh niềm vui. Em mỉm cười, và trở nên đẹp hơn bao giờ hết.Thương mình được, thì ta có hướng đi ở trong cuộc đời. Thương mình, tức là thương người đó thôi“.

        Tôi cũng luôn tự động viên mình bằng điều đó, em ạ!

        Không có một con đường nào rải bước hoa hồng. Tất cả mọi người rồi cũng phải dẫm qua gai nếu muốn chinh phục được đỉnh cao của hạnh phúc. Có những người tìm thấy hạnh phúc ngay dưới chân mình, có những người đi mãi, đi mãi chỉ thấy những niềm đau. Em nói: „ Em tin những ai có tấm lòng chân thành đều sẽ hạnh phúc“. Ừ, tôi cũng tin điều đó. Tin là hạnh phúc là điều có thật dẫu có hơi muộn màng dù có những phút giây tôi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ còn có được cái cảm giác sôi nổi và yêu thương như ngày xưa được nữa…

        Em biết không? Có những ngày tôi thức dậy, bước ra phía sân đằng sau nhà và ngắm nhìn những bông hoa nhỏ li ti trong vườn. Tôi nâng niu chúng như là nâng niu chính trái tim mình. Và lúc đó tôi thấy cuộc đời thật đẹp biết bao. Tôi tặng cho mình một nụ cười và tôi nói với bầu trời mênh mông rằng: „ Gió ơi, xin hãy cuốn đi những phút xao lòng…“. Suy nghĩ về sự tồn tại và về những yêu thương đã cho tôi một phần sức mạnh. Những khổ đau trong cuộc đời sẽ không thể lấy đi được niềm tin yêu của tôi với cuộc đời. Tôi vẫn sẽ yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người….

        Có một người nói với tôi rằng tình yêu giống như một con dao hai lưỡi. Nếu ta không chiến thắng nó thì nó sẽ giết ta. Tôi và em đều là những người muốn sống, bởi chúng ta còn quá trẻ, còn quá nhiều những ước mơ ở trong đời. Tình yêu là món quà vĩ đại mà tạo hóa ban tặng nhưng nó cũng đâu phải là tất cả phải không em? Và suy cho cùng thì tôi cũng vẫn nghĩ rằng trước khi hai người yêu nhau chia tay nhau để mỗi người đi trên mỗi con đường riêng của họ thì họ đã có một tình yêu trọn vẹn và hạnh phúc.

        Có lẽ, tình yêu của tôi và tình yêu của em cũng thế. Bởi thế nên tôi vẫn luôn dặn em rằng đừng nuối tiếc, vì khi em còn nuối tiếc, em sẽ không thể nào sống thanh thản với cuộc sống hiện tại của mình. Tôi và em có lẽ không phải là những người con gái mạnh mẽ và nghị lực nhất cuộc đời này, cũng không phải là người biết cân bằng cuộc sống một cách hoàn hảo, bởi vì chúng ta vẫn còn đang còn luẩn quẩn trong cái bóng của ngày hôm qua. Nhưng tôi tin cả tôi và em đều sẽ vượt qua nó, bằng cách này hay bằng cách khác, ta sẽ lại mỉm cười. Vì niềm tin của tôi và em về những điều tốt đẹp trong cuộc đời này là quá lớn phải không em?

        Tôi vẫn luôn cám ơn người đàn ông đã đến và yêu thương tôi trong cuộc đời, vì qua người ấy, tôi hiểu mình nhiều hơn. Dù họ bước ra khỏi cuộc đời tôi vì không còn yêu thương tôi nữa hoặc họ yêu thương tôi quá nhiều nên họ phải ra đi, thì tôi vẫn cảm ơn họ vì họ đã cho tôi những ngỳ hạnh phúc ở trong đời. Và mãi mãi, họ luôn có một ý nghĩa và sẽ là một phần cuộc sống của tôi.

        Ý nghĩ đó đã cho tôi sức mạnh, cho tôi lòng vị tha với mình, với đời để tôi sống tốt hơn. Tôi , em và có lẽ cũng còn rất nhiều người trên thế gian này đều là những người yêu thương vô điều kiện, bởi thế nên chúng ta cũng sẽ không bao giờ ngừng yêu thương phải không em? Chúng ta vẫn lạc quan, vẫn mỉm cười vì chúng ta hiểu rằng chúng ta không thể để những nỗi buồn và những niềm đau của riêng chúng ta trở thành gánh nặng cho những người mà chúng ta yêu thương…

        Những lúc buồn tôi vẫn nghêu ngao hát „ Tôi là ai, là ai mà yêu quá đời này…“ dù những lúc đó có thể là những lúc tôi muốn hét 1…2…3 rồi biến đi khỏi cuộc đời này đấy em ạ. Nhưng cũng chính giây phút đó tình yêu thương cuộc sống đã giữ chân tôi ở lại…và rồi mỗi lần có dịp nghĩ lại những khoảnh khắc ấy, tôi lại mỉm cười…Tôi cười vì tôi vẫn còn sống, vẫn còn tồn tại…Tôi vẫn nhớ ai đó nói với tôi rằng đâu đó trên cuộc đời này, vẫn có một người đang sống bằng nụ cười của tôi.

        Và em biết không? Mỗi sớm ban mai khi bình minh thức giấc, tôi vẫn thường vén rèm cửa sổ trong căn phòng của mình, nhìn xuống phía dưới đường và nói: Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta còn có ngày nữa để yêu thương…

        Entry này tôi viết cho em và cũng là cho chính tôi. Tôi viết bằng nước mắt và bằng cả trái tim mình, em ạ ! Tôi tin ở em và tin ở chính mình. Ta phải sống, phải không em?

        Hoàng Yến Anh

        .
        ----------------------------

        Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

        Comment

        Working...
        X
        Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom