• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Nhiều chuyện.

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Nhiều chuyện.

    Hôm nay mình mở mục nhiều chuyện để chúng ta cùng kể cho nhau nghe những câu chuyện vui, buồn…. mà mình chứng kiến. Để viết ra những cảm nghĩ của mình về việc đó. Vì đơn giản là có những lúc thấy chuyện trái tai, gai mắt…muốn hét vào mặt, vào lỗ tai, vào không khí cho hả giận, nhưng…không thể được! Chỉ bởi vì mình phải tự kềm lòng, mình phải sống vì bề ngoài và mình phải sống kìm nén bản thân…

    Nhưng…khi đêm về, khi mà một lúc nào đó ngồi nghĩ lại vẫn còn tức, vẫn còn muốn kể lại câu chuyện đó cho ai đó nghe mà chả có ai để nghe mình kể cả. Thế là…ôm mãi trong lòng, ôm rơm rặm bụng…

    Nhu cầu được nói và cần nghe không thể thiếu…nhưng mà có những khi, những nơi, những lúc…mình cần lắm một người có cùng một suy nghĩ, một nỗi ấm ức khi nghe mình kể lại mà không tìm ra…Ngày này qua ngày khác, khó chịu lắm!

    Vả lại khi viết ra, mình có thể luyện cách viết, ôn lại tiếng Việt, cũng hay chứ nhỉ? Sao không?
    Đã chỉnh sửa bởi Uất Kim Hương; 21-07-2010, 12:49 AM.
    Similar Threads
  • #16

    Thực tập làm Bao Công.
    Mấy bữa này tự dưng mình lại hay bàn đến chuyện gà trống gà mái nhỉ? Làm mình nhớ lại cái thuở còn làm Thiên Lôi giáng quá …

    Ngày ấy mình còn nhỏ lắm, khoảng đâu mười tuổi gì đó, mình lần đầu tiên cắt cổ gà và đó cũng là lần cuối trong đời mình cắt cổ…gà. Cả nhà đi vắng, Ba mình dặn bà chị ở nhà làm gà. Bà chị cũng nhát gan nên chỉ nắm giò gà, ông anh thì nắm cánh, rồi bắt mình cầm dao…cứa. Mình khóc bù lu bù loa nhưng vẫn phải làm nhiệm vụ của…Thiên Lôi.

    Mình nhắm mắt lại, quay mặt đi và…một, hai, ba…cứa! Tội con gà dễ sợ, cứa không đúng chỗ nên khá lâu nó mới lăn quay. Rồi bà chị lại bắt mình bưng con gà bỏ vào nồi nước sôi. Trời ạ! Vừa mới bỏ vào, con gà giựt mình dậy nhảy phóc ra khỏi nồi nước sôi và lết…lết…lết, chui vào trong gầm bàn…Hình ảnh đó ăn sâu mãi vào trong tâm trí mình và từ đó không bao giờ mình dám cắt cổ gà nữa. Từ sau vụ đó, Ba mình về la và bắt bà chị làm. Ba mình nói:

    -Con gái lớn rồi mà không biết cắt cổ con gà thì làm sao mà đi làm dâu được. Thế là mình thoát nạn từ đấy!

    Cái vụ cắt cổ gà thì mình không dám chứ cái vụ…trảm là mình…ngầu lắm à! Mình rất tò mò, ai làm gì cũng đến thật gần để ngó, thậm chí muốn tham gia luôn í.

    Ba mình và một Bác nữa thực tập trảm gà trống thành “gà công công” cho mập …Tội nghiệp con gà trống ấy dễ sợ! Nó bị đem ra trảm đến 3 lần, vào 3 thời điểm, nhưng không thành công. Mỗi lần xong là Ba mình lấy chỉ khâu vết thương lại. Lần cuối cùng bắc nước sôi lên con gà hết…gáy! Mình để ý đến từng chi tiết…

    Một ngày đẹp trời, Bà ngoại cần “gà công công” để cúng tạ trời đất. Lẽ dĩ nhiên là làm sao mờ mua “gà công công” giữa đất Sài gòn vào thời điểm đó. Sau đó mình tức quá xin Bà ngoại cho mình trổ tài làm Bao Công chuyên nghề trảm…gà. Hihihi…Biết Ngoại nói sao hông?

    -Con gái con đứa gì mà nghịch tặc! Cấm con gái làm cái chuyện…động trời ấy!

    Cũng may mà mình không làm Bao Công chứ nếu không bi giờ cũng có một ít kinh nghiệm rồi hén! Nghĩ lại thấy mình cũng phá thiệt! Con nít mờ!

    Comment

    • #17

      Tào lao chuyện quá khứ...

      Con vật cũng biết "tham sinh úy tử " huống chi là con người. Ngày đó, trên tường nhà có một con nhện to, ôm một boc trứng màu trắng dưới bụng. bà chị mình xúi mình bắt để đem vô trường làm cái trò gì đó không biết. Mình sợ quá không dám bắt, cứ đứng canh nó sợ nó bỏ đi mất thì bị bà chị la. Được đâu vài phút, con nhện nó không bỏ đi mà nó chảy nước. Mình thật sự nhìn thấy nước, không biết đó là nước mắt hay là nước...t... nữa vì người ta có câu "sợ quá vãi đ... ra". Mình kêu mấy anh chị em lại coi con nhện và cuối cùng tụi mình không bắt nó. Bữa sau thấy cái xác trứng dưới đất, tụi nhện con nở và bỏ đi đâu mất hết. Chắc là nhện mẹ biết con mình sắp nở, và chắc là nó mệt nên không thể tha nổi bọc trứng chạy đi nên dừng lại...khóc.

      Tối qua coi cuốn phim Thái Lan thời xưa thấy người ta bị tử hình bằng cách dùng gậy đánh cho chết, tội quá! Lúc cùng đường con người ta trở nên mạnh mẽ vô cùng...Sự vẫy vùng lúc sắp chết rất ư là mãnh liệt...Con người ta không cam lòng chịu chết nếu người ta nghĩ rằng người ta bị oan ức...Hiểu được điều này không dễ, phải là người có tấm lòng công minh, chính trực... Trong cuộc sống, có nhiều người không biết họ có hiểu điều này không nhỉ? Nếu hiểu thì không nên vu oan giá họa cho người khác...Hãy nên nhớ rằng mình có thể làm sai, người có thể làm sai...Nếu mình làm sai với người thì sẽ có ngày người khác làm sai với mình...Và hậu quả đó có khi còn lớn hơn chuyện mình đã làm trước đó với người...Mọi hành vi sai trái của mình đều dường như có Trời cao sắp xếp...Nói như Trưng Trắc Thanh Nga trong vở cải lương Tiếng trống Mê Linh mấy chục năm rồi mà mình còn nhớ mỗi một câu "Trời cao nhưng lưới trời lồng lộng, sẽ có người giết hắn thay ta!". Rồi cuối cùng bà Trắc nhảy sông Hát giang tự tử. Tốt cũng chết mà xấu cũng chết! Hihihi...Như vậy là lưới trời có lỗ...thủng!!!

      Ngày đó, nhà mình có 2 con vịt con nhỏ bằng 2 nắm tay. Mình bằm xả trên tấm thớt để dưới đất. Ở VN làm gì có bàn bếp để mà chuẩn bị đồ ăn. Con vịt nó nhỏ nên nó đi dạo từ ngoài sân vào bên hông nhà rồi vào thẳng trong bếp. Nó cứ chúi mũi vào chực ăn xả mình đang bằm trên thớt. Mình sợ bằm trúng đầu nó nên hất nó ra, té ngữa nhiều lần mà nó không chừa. Tức quá, mình lấy tay kí lên đầu nó một cái cóc, nhưng mình lại nghe cái...cụp. Nó bị kí mạnh quá nên đập đầu xuống đất và nằm ngay đơ duỗi chân, giựt giựt giựt...Sợ quá, mình buông hết, ôm con vịt lên tay xoa xoa đầu cho nó...Một lúc sau nó tỉnh dậy và cả 2 con bỏ chạy ra ngoài sân hết. Nó biết sợ và biết chừa đó bạn à. Loài vật coi vậy chứ cũng khôn ra phết. Cũng biết sợ...

      Còn con người thì sao? Cũng biết sợ, cũng biết suy nghĩ...Lẽ dĩ nhiên là khôn hơn loài vật cả triệu triệu lần. Nhưng...khôn hơn mà có...ngoan hơn không? Í dà, câu hỏi này chỉ có Trời mới trả lời được mờ thôi. Ai mờ trả lời được câu này, tớ dập đầu xin bái làm sư phụ!
      Đã chỉnh sửa bởi Uất Kim Hương; 27-08-2010, 11:14 AM.

      Comment

      • #18

        ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Uất Kim Hương View Post
        Tào lao chuyện quá khứ...

        Con vật cũng biết "tham sinh úy tử " huống chi là con người.
        Tối qua coi cuốn phim Thái Lan thời xưa thấy người ta bị tử hình bằng cách dùng gậy đánh cho chết, tội quá!


        Thế là UKH bỏ sót chuyện Đàn hương hình của Trung quốc dzồi... ( ko gửi hình đâu nhe ! )


        "Nghề nào cũng có Trạng nguyên" - Từ Hy Thái Hậu nói vậy!

        Và tên đao phủ nào có thể thi hành được hình phạt bằng cọc gỗ đàn hương sẽ chính là "Trạng nguyên" trong nghề chém giết này.

        Gỗ đàn hương vót nhọn đem nấu dầu sôi trong 3 ngày, đóng xuyên từ hậu môn lên đến gáy của phạm nhân sao cho không phạm xương sống, không lủng ruột, không phạm chút nội tạng nào. Để cho phạm nhân chịu đau đớn như vậy sau 4 - 5 ngày thì chết. Mỗi ngày đều có thể được người thân cho ăn uống, khóc than an ủi. Vết thương nơi đầu dùi gỗ cắm vào là hậu môn & xuyên ra ngòai là gáy sẽ mưng mủ, ruồi quạ rỉa xé... Trong người thì đau đớn không tả xiết khi mang khối gỗ trong người và bị treo lủng lẳng trên đài cao giữa trời bất kể nắng mưa.

        Cuốn sách được viết dựa trên những sự kiện có thật trong lịch sử Trung Quốc. Cụ thể là thời Từ Hy Thái Hậu, người Đức tiến hành xây dựng tuyến đường sắt qua vùng Đông Bắc - Cao Mật. Ở đó xảy ra một cuộc nổi lọan và người cầm đầu phải chịu hình phạt hãi hùng này nhằm răn đe dân chúng. Đã đọc mấy năm trước nhưng dạo này cứ hay nghĩ đến.

        Từ thời mông muội, đến đêm trường Trung cổ, đến hàng ngàn cuộc chiến tranh, đến cả trại tập trung Do Thái,... cả thế gian cộng lại có hình phạt nào tàn ác hơn hình phạt này?!

        Chưa kể đến lăng trì (xẻo thịt sao cho đủ hơn 500 mảnh, mà bắt buộc phải đến mảnh cuối cùng phạm nhân mới tắt thở), tứ mã phanh thây, chôn sống hàng ngàn người theo một ông vua mới chết,... tất cả đều do một dân tộc "sáng tạo" nhất trong lĩnh vực giết người khai phá ra, đó là Trung Quốc!

        Trong hàng ngàn dân tộc sinh sống trên hành tinh này, liệu dân tộc nào có thể gian ác một cách bản năng từ máu huyết hơn là người Trung Quốc?

        Link



        ***

        Truyện này do người Trung quốc kể lại đây... Thật đấy !!!




        Trích đoạn :

        Chương 11

        Tiền Đinh giận đời

        Viên đại nhân nói:
        - Nhân tâm như sắt thép, phép quan như lò nung. Từ năm ngoái đến năm, bọn quyền phỉ quấy nhiễu, các giáo phái thù địch diệt người Tây, dẫn đến tranh chấp quốc tế, gây ra tai họa tầy trời. Nay Bắc Kinh đã bị các cường quốc bao vây, dân tình các tỉnh phía Đông cực kỳ hung hãn, nhất là Cao Mật. Lúc đất nước lâm nguy, giặc cướp hoành hành mà hình phạt không nặng thì bọn cứng đầu không sợ. Bản quan hôm nay mời ông tới đây, một là nhắc lại tình xưa, hai là yêu cầu ông dùng loại hình nào thật kinh khủng để xử tên Bính, nhằm răn đe những kẻ khác.

        Nghe đến đây, ta thấy tên súc sinh mắt sáng lên. Mắt hắn lấp lánh hào quang, soi rõ khuôn mặt gầy như sống đao của hắn. Mặt hắn chẳng khác thỏi sắt mới ra lò. Hai bàn tay bé xíu quái đản của hắn như hai con thú nhỏ, run rẩy lật bật trên đầu gối hắn. ta biết, tên súc sinh không phải run rẩy vì sợ, trên đời này không đao phủ nào từng chém rụng hàng ngàn thủ cấp mà lại run lên vì sợ hãi? Ta biết, tên súc sinh run lên vì hưng phấn, chẳng khác chó sói nhìn thấy con mồi. Mắt hắn tóe lửa đầy vẻ hung hãn, nhưng miệng lại từ tốn khiêm nhường. Thằng cha này tuy là một tên đao phủ thô bỉ, nhưng hắn thuộc lòng toàn bộ trí tuệ của quan trường Đại Thanh, hắn thả để bắt, hắn làm ra vẻ không có gì để che giấu sự thực, hắn giả vờ lẩm cẩm, cúi đầu nói:

        - Bẩm đại nhân, kẻ hèn này kiến thức thô thiển, chỉ biết làm theo lệnh trên!

        Viên đại nhân cười ha hả, dứt trận cười, đại nhân dịu dàng hỏi hắn:
        - Già Triệu, có lẽ nể tình thông gia, ông không muốn đưa ra một tuyệt kỹ?

        Tên súc sinh quả là một quái thai, hắn đánh hơi thấy ác ý của Viên đại nhân sau câu đùa, nhận rõ bản mặt của đại nhân sau tiếng cười. Hắn tụt vội xuống đất, phủ phục nói:
        - Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân đã cáo lão về quê, thực tình không dám cướp bát cơm của các đồng nghiệp ở huyện!

        - Thì ra ông ngại chuyện ấy – Viên đại nhân nói – Đa tài đa lụy mà!

        Súc sinh nói:
        - Đại nhân đã đánh giá cao tiểu nhân, tiểu nhân đành khoe vụng vậy.

        Viên đại nhân nói:
        - Ông nói đi, các loại hình phạt của từng triều đại, của phủ quan, của dân gian đã từng sử dụng, nói chầm chậm để dịch cho ông Tây nghe!

        Tên súc sinh nói:
        - Tiểu nhân nghe sư phụ của tiểu nhân nói, trong các loại hình phạt mà bản triều đã sử dụng, không loại nào kinh khủng bằng lăng trì!

        Viên đại nhân nói:
        - Loại này sở trường của ông, xử tên Tiền Hùng Phi tại Thiên Tân, ông dùng hình phạt lăng trì; lăng trì ghê gớm rồi, nhưng chết vẫn nhanh!

        Nói tới đây, Viên đại nhân nhìn ta gật gật đầu. Phu nhân, Viên đại nhân tai mắt khắp nơi, chắc chắn biết Tiền Hùng Phi là em ruột ta. Quả nhiên, ngài cười rất hóm nhìn ta – bộ mặt thì tươi cười, nhưng ánh mắt thì sắc như răng rắn rết – làm như chợt nhớ ra, hỏi:
        - Ông Huyện Cao Mật, nghe nói mưu sát bản quan Tiền Hùng Phi là anh em họ của ông?

        Phu nhân, ta nghe như sét đánh ngang tai, ướt đầm mồ hôi lạnh, lóng ngóng quì xuống, cái đầu của chồng phu nhân hôm nay thật tội nghiệp! Ta nổi cáu nghĩ, dân gian có câu: “Sống chết cũng ngỏng c. lên trời”, cứ sự thật mà nói để khỏi thấp thỏm. Ta nói: “Khải bẩm đại nhân, Tiền Hùng Phi và ti chức là anh em cùng mẹ khác cha, em thứ ba, vì ông chú họ không có con trai, xin nuôi hắn để có người nối dõi”. Viên Thế Khải gật đầu: “Quả nhiên con rồng cháu giống, mỗi người một vẻ. Thư ông gửi hắn, ta đều xem, đúng là tiến sĩ kép, con cháu danh thần, thư nhà mà nghị luận đâu ra đấy, câu chữ chặt chẽ! Thư hắn gửi cho ông – ông chưa được xem – là một thư cắt đứt quan hệ, trong thư hắn chưởi ông tệ hại. Tri huyện Cao Mật, ông là con người thực thà, thông minh, bản quan xưa nay vẫn cho rằng, thực thà là thông minh. Tri huyện Cao Mật, cái mũ trên đầu ông tuy không có cánh, nhưng suýt nữa thì bay! Đứng dậy đi!”. Phu nhân ơi, ngày hôm nay là một ngày lạ lùng, bao nhiêu là nguy hiểm, phu nhân không có lý do gì ngăn ta uống thật say!

        Phu nhân, chúng ta chỉ biết chú Ba bị tội lăng trì tại Thiên Tân, nhưng không nghĩ rằng người thi hành án lại là tên súc sinh Triệu Giáp, quả nhiên, “Không phải oan gia không gặp nhau”, chà, Viên Thế Khải quả là thâm, miệng nam mô bụng dao găm, ta rơi vào tay lão, e rằng lành ít dữ nhiều! Uống đi, phu nhân, phúc hay họa đây, họa tránh cũng không thoát, đời người một trăm năm; đời cây cỏ một mùa thu, ta xem như đã xong rồi!

        Ánh mắt tên súc sinh rất gian, cứ lia ngang trên cổ ta. hắn bắt đầu nghiên cứu các đốt xương cổ, cân nhắc nên hạ lưỡi đao vào chỗ nào!

        Viên đại nhân không hỏi gì ta nữa, quay sang hỏi Triệu Giáp:
        - Ngoài lăng trì, còn có hình phạt nào hay hơn?

        Tên súc sinh nói:
        - Bẩm đại nhân, ngoại trừ lăng trì, còn có chém ngang lưng là thảm khốc nhất!

        - Ông thi hành án này lần nào chưa? - Viên đại nhân hỏi.

        Tên súc sinh nói:
        - Coi như đã một lần.

        Viên đại nhân nói:
        - Ông nói chầm chậm để ông Caclôt nghe.

        Tên súc sinh nói:
        - Bẩm đại nhân, năm Hàm Phong thứ bảy, tiểu nhân mười bảy tuổi, làm “Cháu Ngoại” ở Ban Đao phủ thuộc Ngục Áp Tư của Bộ Hình, là học trò, là trợ tá cho sư phụ khi ấy là Già Dư. Khi Già hành nghề, tiểu nhân hầu cận ở bên, cố công nắm bắt từng chiêu thức của thầy. Kẻ bị tội chém ngang lưng hôm ấy là tên coi kho ở kho bạc Hoàng gia. Tay này cao to, miệng rộng có thể đút lọt nắm đấm. Bẩm đại nhân, những tên coi kho đều là chuyên gia về trộm cắp. Khi vào kho, không một mảnh vải trên người, khi trở ra, tất nhiên vẫn không mảnh vải trên người. Mặc dù vậy, vẫn không ngăn được bọn chúng ăn trộm bạc. Bẩm đại nhân, ngài thử đoán chúng giấu ở đâu? Chúng giấu trong “hang”! Phiên dịch mặt vàng hỏi: “Hang ở đâu?” Viên đại nhân trừng mắt nhìn người phiên dịch, giải thích: Hậu môn, ông dịch ngắn gọn thôi. Vâng, tiểu nhân xin dịch ngắn gọn. Triều Thanh, ngân khố năm nào cũng bị hụt, chết oan không biết bao nhiêu quan giữ kho, nhưng không ai nghĩ rằng đó là bọn coi kho giở trò ma mãnh! Ngành có qui tắc của ngành, nhà có cung cách của nhà. Coi kho tuy đồng lương rẻ mạt, nhưng tên nào cũng nhà cao cửa rộng, thê thiếp hàng đàn. Chúng giàu lên nhờ vào “hang”. Phải nói rằng, “hang” là nơi da mỏng, dễ tổn thương, bình thường hạt cát không lọt, vậy mà những tên coi kho nhét vào đấy cả đĩnh bạc năm mươi cân! Thì ra, hàng ngày những tên này dùng cái chùy bằng gỗ đàn hương nống hậu môn. Chùy có hình dáng như cái c. của con lừa, tẩm nhựa thơm lâu năm có màu cánh gián, trơn bóng, chia ba cỡ: nhỏ, vừa, to. Lúc đầu nhỏ, sau vừa, cuối cùng to, ngày nào cũng nống, đêm nào cũng nống, nống to không thể tưởng tượng, chuẩn bị đánh cắp bạc trong kho. Hôm ấy, tên coi kho nhét vào hậu môn ba đĩnh bạc. Lúc rời kho, hắn thở hổn hển, mông cành ra như kẹp cả một bọng phân. Viên quan coi kho sinh nghi, nhằm mông đít hắn, đạp một cái. Cú đạp không mạnh, nhưng tên giữ kho khuỵu ngay xuống, một đĩnh bạc chui ra khỏi hậu môn! Viên quan trố mắt, đạp tiếp mấy đạp, hai đĩnh nữa chui ra. Viên quan chửi: “Đồ khốn, cái đít nhà ngươi kẹp cứng ba năm bổng lộc của ông!” Từ đó, người ta mới biết cung cách làm ăn của bọn coi kho. Giờ đây khi rời kho, các lính đều bị khám hậu môn bằng thám trâm. Sự vụ tâu lên, vua Hàm Phong cả giận, giáng chỉ tử hình toàn bộ lính coi kho, sung công toàn bộ tài sản. Vụ này áp dụng một loại hình phạt do Già Dư thiết kế: Nung đỏ thanh sắt xiên vào hậu môn, phạm nhân chết bỏng. Riêng tên coi kho mồm rộng thì bị tội chém ngang lưng, án xử công khai, coi như phân trần với xã hội.

        Hôm thi hành án, pháp trường Thái Thị Khẩu người đông như kiến, dân chúng xem chém đầu đã nhàm, nay chém ngang lưng cảm thấy mới mẻ. Hôm ấy, giám hình quan là Thị Lang Bộ Hình Hứa đại nhân, còn có Đại Lý Tự Chính Khanh Tang đại nhân, rất mực long trọng. Để thi hành bản án, Ban Đao phủ chỉ ngủ có nửa đêm, Già Dư đích thân mài lưỡi búa Tuyên Hóa to tướng, dì Út mới bị ốm chết, dì Cả dì Hai chuẩn bị thừng chạc, đôn ghế… Tiểu nhân vẫn tưởng chém ngang lưng thì dùng đao, nhưng Già Dư bảo, từ thời sư tổ đã dùng búa. Nhưng sắp đến giờ khởi hành, để đề phòng bất trắc, Già bảo tiểu nhân đem theo thanh đại đao.

        Giải tên coi kho lên bục thi hành án. Tên này uống hơi nhiều rượu đoạn hồn, say xỉn, mắt đỏ như mắt cá chày, miệng sùi bọt, y hệt một con trâu điên. Vai hắn hích nổi ngàn cân, khi hắn cựa, dì Cả và dì Hai không sao giữ nổi. Hắn quậy, người xem ồ lên thích thú; người xem càng khen, hắn càng quậy dữ! Chật vật mãi, mới trói được hắn vào cái đôn bằng gỗ. Dì Cả đè đầu, dì Hai đè chân. Hắn không hiền chút nào, hai tay vung loạn xạ, hai chân đạp như ngựa đá hậu, xương sống uốn như rắn, lưng gồng lên như sâu đo. Quan giám hình suốt ruột, không đợi bọn tiểu nhân trói buộc xong xuôi, ra lệng thi hành án. Già Dư vung lưỡi búa Tuyên Hóa cao quá đỉnh đầu, rồi chém mạnh xuống. Soạt, một luồng sáng trắng, kéo theo một làn gió. Lúc Già Dư giơ búa lên, công chúng im như thóc; khi lưỡi búa hạ xuống, một trận hoan hô nổi lên. tiểu nhân nghe một tiếng “phụt”, làn sóng đỏ bắn tung tóe, mặt mũi dì Cả và dì Hai đầy máu. Nhát chém không gọn, chỉ đứt có một nửa, vì khi lưỡi búa hạ xuống, tên phạm vặn mình một cái, kết quả chỉ đứt một bên bụng. Tiếng gào thảm thiết của hắn át cả tiếng reo hò. Ruột hắn tuồn ra ngoài bụng, phủ kín cái đôn gỗ. Già Dư định chém bồi nhát nữa, nhưng lưỡi búa bập sâu trong đôn, rút được ra thì cán dính đầy máu, trơn tuột, không sử dụng được nữa. Công chúng lại reo hò vì nghịch cảnh vừa xảy ra. Tên phạm tay nào chân ấy quẫy đạp lung tung, tiếng gào quái đản của hắn kinh thiên động địa. Trong tình hình đó, cái khó ló cái khôn, không đợi Già Dư sai bảo, tiểu nhân bước lên, vung đao, nghiến răng, nhắm mắt, chặt một nhát, tên phạm đứt làm hai đoạn. Già Dư xoay người lại, bẩm giám hình quan:

        - Án đã thi hành, mời đại nhân nghiệm thu!

        Các đại nhân ngồi yên như phỗng, mặt tái nhợt. Dì Cả và dì Hai buông tay đầy máu, đứng lên. nửa người dưới của tên phạm vẫn đang co giật nhưng không mạnh. Còn nửa người trên thì kinh khủng! Bẩm đại nhân, nếu chưa trông thấy thì có nói cũng chẳng tin, có trông thấy thì chưa hẳn đã tin ở mắt mình, nghĩ rằng đang mê ngủ. Tên phạm gần như là hóa thân của chuồn chuồn, mất nửa người dưới mà còn định cất cánh bay. Hắn chống hai tay xuống đất dựng thẳng người lên, nhảy lóc cóc trên bục. Máu của hắn ướt đẫm chân chúng tiểu nhân, ruột của hắn quấn quanh chân chúng tiểu nhân. Mặt hắn như dát vàng, nhẵn bóng. Miệng hắn rộng như chiếc tam bản, gào to mà không nghe rõ gào câu gì, chỉ thấy bọt máu phun phì phì. Kỳ quặc nhất là cái đuôi sam, cứ cong dần lên như cái đuôi con rết, dựng đứng sau gáy một lát, rồi mệt mỏi thả xuống, thẳng đuỗn. Công chúng nín thở, người bạo phổi thì còn mở mắt nhìn, người yếu bóng vía thì hai tay bưng mặt, lại còn có người lợm giọng, nôn khan. Các quan giám hình lên ngựa bỏ chạy, bốn thầy trò tiểu nhân đứng như trời trồng trên bục, tròn mắt nhìn tên coi kho giở phép thần thông. Hắn vật vã khoảng hút tàn một tẩu thuốc, mới miễn cưỡng ngã sấp, ngã rồi miệng còn nhai nhóp nhép. Bịt tai lại, cứ tưởng đó là tiếng trẻ con bú sữa!

        Tên súc sinh kể rất sinh động về hình phạt chém ngang lưng, rồi hắn câm bặt, hai mép dính nước bọt, mắt đảo lia lịa, quan sát sắc mặt Viên đại nhân và Caclôt. Trước mắt ta hiện lên hình ảnh đáng sợ nửa người lắc lư, bên tai còn nghe tiếng rú thất thanh của tên coi kho. Viên đại nhân thích thí lắng nghe, mắt lim dim, không nói gì. Caclôt nghiêng đầu nghe lời dịch, lúc nhìn Viên, lúc nhìn Triệu. Nhìn điệu bộ ấy, ta liên tưởng đến con chim ưng đậu trên mỏm đá nham thạch.

        Cuối cùng, Viên đại nhân mở miệng:
        - Tổng đốc các hạ, theo hạ quan thì nên dùng hình phạt chém ngang lưng.

        Người phiên dịch khẽ dịch lời của Viên đại nhân, Caclôt nói câu gì đó bằng tiếng tây. Người phiên dịch nói:
        - Ngài Tổng đốc muốn biết, sau khi chém, tội phạm còn sống được bao lâu?

        Viên đại nhân hất cằm về phía tên súc sinh, ra hiệu cho hắn trả lời. Hắn nói:
        - Sống thêm khoảng hút tàn tẩu thuốc, nhưng cũng không hẳn thế, có người chết ngay, y như một khúc gỗ sau khi chặt làm hai đoạn.

        Caclôt lại nói một hồi với người phiên dịch. Người phiên dịch nói lại:
        - Ngài Tổng đốc nói, chém ngang lưng không tốt, phạm chết quá nhanh, không có tác dụng răn đe bọn cứng đầu. Ngài muốn có một hình phạt tân kỳ và tàn khốc, bắt phạm đau khổ cùng cực nhưng chưa chết ngay. Ngài nói, loại hình phạt nào mà sau khi gia hình, phạm còn sống được năm ngày, tốt nhất là sống đến ngày hai mươi tháng Tám, ngày làm lễ thông xe đoạn đường sắt Thanh Đảo – Cao Mật.

        Viên đại nhân nói:
        - Ông cố nghĩ xem, có loại nào được như vậy không?

        Tên súc sinh lắc đầu:
        - Treo phạm lên năm ngày, dù không hình phạt, phạm cũng chết!

        Caclôt lại xì xồ với người phiên dịch. Người phiên dịch nói:
        - Ngài Tổng đốc nói rằng, Trung Quốc cái gì cũng lạc hậu, nhưng hình phạt thì tiên tiến. Người Trung Quốc có biệt tài về việc này. Bắt người ta đau khổ đến tận cùng mới chết, đó là nghệ thuật của Trung Quốc, là sự tinh túy trong chính trị của Trung Quốc…

        - Cút! – Ta nghe thấy Viên đại nhân nói nhỏ, nhưng ngay lập tức ngài cao giọng để át tiếng chửi lúc nãy. Ngài kiên nhẫn gợi ý:
        - Ông chịu khó nghĩ đi.

        Sau đó ngài nói Caclôt:
        - Ngài Tổng đốc, nếu quý quốc có loại hình phạt như thế thì đừng ngại, cứ giới thiệu. Chuyện ấy dễ học hơn sản xuất xe lửa.

        Người phiên dịch dịch lời Viên đại nhân cho Caclôt. Caclôt nhíu mày suy nghĩ rất lung. Tên súc sinh cúi đầu, chắc chắn hắn cũng đang tìm tòi.
        Bỗng Caclôt tỏ ra phấn khởi, xì xồ với người phiên dịch. Người phiên dịch nói:
        - Ngài Tổng đốc nói, Châu Âu có loại hình phạt câu rút, đóng đinh người trên cọc, rất lâu mới chết.

        Tên súc sinh mắt sáng lên, mặt mày tươi tỉnh:
        - Bẩm đại nhân, kẻ hèn nghĩ ra rồi. Năm xưa tiểu nhân từng nghe sư phụ nói, sư phụ của sư phụ vào quãng năm Ung Chính đã dùng đàn hương hình để xử tội một người dám ỉa gần Hoàng thượng.

        Viên đại nhân hỏi:
        - Đàn hương hình là gì?

        Tên súc sinh nói:
        - Sư phụ của tiểu nhân nói cũng chưa rõ lắm, đại để là dùng một cái cọc bằng gỗ đàn hương đâm từ lỗ đít lên gáy, rồi trói người ấy vào gốc cây.

        Viên đại nhân cười nhạt, nói:
        - Đúng là những tư tưởng lớn thường hay gặp nhau! Người ấy sống được mấy hôm?

        Tên súc sinh nói:
        - Khoảng ba hôm, có lẽ bốn hôm.

        Viên đại nhân bảo người phiên dịch dịch cho Caclôt nghe. Caclôt mặt mày tươi tỉnh, lắp bắp một câu tiếng Trung Quốc.
        - Tốt, tốt, đàn hương hình tốt!

        Viên đại nhân nói:
        - Ngài Tổng đốc đã nói là tốt, vậy thì coi như đã quyết, áp dụng đàn hương hình cho Tôn Bính, nhưng phải để hắn sống năm ngày. Hôm nay là mười ba tháng Tám, mai chuẩn bị một ngày, ngày kia, ngày mười lăm bắt đầu thi hành án.

        Tên súc sinh đột nhiên quỳ xuống, nói:
        - Bẩm đại nhân, tiểu nhân tuổi đã cao, chân tay lóng ngóng, công việc quan trọng này phải có một trợ thủ.

        Viên đại nhân nhìn ta bảo:
        - Bảo tên đao phủ Khám Nam làm trợ thủ cho ông.

        Tên súc sinh nói:
        - Bẩm đại nhân, tiểu nhân không thích đồng nghiệp ở huyện nhúng tay vào.

        Viên đại nhân cười:
        - Ông sợ họ tranh công chứ gì?

        Tên súc sinh nói:
        - Xin đại nhân phê chuẩn cho con trai của tiểu nhân giúp tiểu nhân một tay.

        Viên đại nhân hỏi:
        - Con trai ông làm nghề gì?

        Tên súc sinh nói:
        - Giết lợn giết chó.

        Viên đại nhân cười, nói:
        - Cũng coi như có nghề! Được, đánh trận cần đông người, xung trận toàn cha con. Bản phủ đồng ý.

        Tên súc sinh vẫn quỳ, chưa đứng dậy.
        Viên đại nhân hỏi:
        - Ông còn điều gì nữa không?

        Tên súc sinh nói:
        - Bẩm đại nhân, tiểu nhân đã nghĩ, muốn thực thi đàn hương hình phải dựng một đài cao hai trượng bằng gỗ, trên đài dựng một cây cột, trên cột đính một thanh ngang. Một bên đài phải lát một con đường bằng ván, để cho những người thi hành án lên xuống.

        Viên đại nhân nói:
        - Ông về vẽ ra giấy, để tri huyện Cao Mật chiểu theo đó mà làm.

        Tên súc sinh nói:
        - Cần hai thanh gỗ đàn hương loại tốt nhất, vót thành hai cái cọc nhọn hình thanh kiếm. Công việc này tiểu nhân tự làm.

        Viên đại nhân nói:
        - Để tri huyện Cao Mật giúp ông một tay.

        Tên súc sinh nói:
        - Cần hai trăm cân dầu thơm đã tinh luyện.

        Viên đại nhân cười, nói:
        - Ông định rán Tôn Bính để nhắm rượu hay sao đấy?

        Tên súc sinh nói:
        - Bẩm đại nhân, kiếm đàn hương sau khi vót xong, đun trong dầu thơm chí ít phải một ngày một đêm, như vậy mới bảo đảm là không dính ruột, không thấm máu.

        - Tri huyện Cao Mật sẽ giúp ông tất cả những việc này – Viên đại nhân nói – Cần những gì, tốt nhất là ông nói hết ra.

        Tên súc sinh nói:
        - Còn cần mười sợi thừng bằng da trâu, một dùi đục bằng gỗ, một con gà trống trắng, hai mũ nỉ màu đỏ, ủng hai đôi, áo trắng hai chiếc, dây lưng bằng lụa hồng hai cái, dao bầu hai con, còn nữa, gạo tẻ một trăm cân, bột trắng một trăm cân, trứng gà một trăm quả, thịt lợn hai mươi cân, nhân sâm loại Một nửa cân, ấm sắc thuốc một chiếc, củi đun ba trăm cân, thùnh gánh nước hai cái, ang đựng nước một cái, chảo to một cái, chảo nhỏ một cái.

        Viên đại nhân hỏi:
        - Ông cần nhân sâm làm gì?

        Tên súc sinh đáp:
        - Tiểu nhân xin nói đại nhân nghe, phạm nhân sau khi thụ hình, ruột gan không bị thương, nhưng máu thì vẫn chảy. Hàng ngày phải đổ nhân sâm thì mới sống được một số ngày. Nếu không, tiểu nhân cũng không dám đảm bảo sống được năm ngày.

        Viên đại nhân hỏi:
        - Đổ nhân sâm, ông có đảm bảo sống được năm ngày không?

        - Tiểu nhân đảm bảo - Tên súc sinh cả quyết.

        Viên đại nhân nói:
        - Tri huyện Cao Mật, ông giúp ông ta liệt kê các thứ ra giấy, gấp rút sai người đi mua, không được chậm trễ.
        Tên súc sinh vẫn quì.

        Viên đại nhân nói:
        - Ông đứng lên đi.
        Tên súc sinh vẫn quì, dập đầu lia lịa.

        Viên đại nhân nói:
        - Rồi, đừng dập cái đầu chó của ông nữa! Nghe đây, nếu ông thực thi viên mãn hình phạt đàn hương, bản phủ sẽ thưởng cho cha con ông một trăm lạng bạc. Vạn nhất xảy ra sai sót, ta sẽ lấy kiếm đàn hương xiên chả hai cha con rồi phơi khô trên cột!

        Tên súc sinh dập đầu một cái rõ kêu, nói:
        - Tạ ơn đại nhân!

        Viên đại nhân nói:
        - Tri huyện Cao Mật, ông cũng vậy đấy nhé!

        Ta đáp:
        - Ti chức xin cố sức, không dám trễ nải.

        Viên đại nhân rời chỗ ngồi, sánh vai cùng Caclôt bước xuống công đường. Đi được mấy bước ông ta ngoảnh lại làm như chợt nhớ ra, hỏi:
        - Tri huyện Cao Mật, nghe nói ông đưa công tử Lưu Bùi Thôn từ Tứ Xuyên về đây làm việc ở huyện?

        - Vâng, thưa đại nhân – Ta nói toạc móng heo – Phú Thuận của Tứ Xuyên là quê hương của Lưu Bùi Thôn, bạn đồng tuế của ti chức. Thời gian ti chức làm huyện lệnh ở Phú Thuận, Lưu phu nhân cùng cả nhà đưa linh cữu về quê. Nghĩ tình đồng niên, ti chức có gửi lời ai điếu và mười lượng bạc. Ít lâu sau, Lưu phu nhân vì quá đau thương cỡi hạc về tây trúc, lúc lâm chung, gửi gắm Lưu Phác cho ti chức. Ti chức thấy cậu ta nhanh nhẹn cẩn thận, nên cho vào làm việc trong huyện.

        - Ông Huyện Cao Mật, ông là con người thẳng thắn, một con người đàng hoàng, một con người không xu thời phụ thế, một con người có tình có nghĩa! - Viên đại nhân ý tứ sâu xa – Nhưng cũng là con người không thức thời!

        Ta gục đầu trên mặt đất, nói:
        - Ti chức cảm ơn đại nhân đã chỉ bảo.

        - Triệu Giáp! – Viên đại nhân nói – Ông là kẻ thù giết cha của Lưu Phác đấy!

        Tên súc sinh nhanh miệng đáp:
        - Đó là tiểu nhân chấp hành ý chỉ của Thái Hậu!

        Phu nhân, sao phu nhân không rót rượu cho ta? Đầy vào, đầy vào! Nào, phu nhân cũng nên uống một chén. Sắc mặt phu nhân nhợt nhạt quá, phu nhân khóc đấy à? Đừng khóc, ta đã suy tính rồi, quyết không để thằng súc sinh lấy được trăm lượng bạc, quyết không cho thằng Caclôt thực hiện được âm mưu! Ta cũng quyết không cho Viên Thế Khải như nguyện. Thằng chó họ Viên đã xẻ em ruột ta làm nghìn mảnh, thảm quá, thảm quá! Viên Thế Khải bề ngoài thơn thớt nói cười, mà trong nham hiểm giết người không dao! Hắn không dễ dàng tha cho ta! giết xong Tôn Bính, hắn sẽ giết ta. Phu nhân, đằng nào cũng chết, phải chết cho đàng hoàng! Thời buổi này, sống là kiếp chó, chết là kiếp người. Phu nhân, chúng ta là vợ chồng mười mấy năm, tuy chẳng có con cái gì, nhưng cũng đầu gối tay ấp, phu xướng phụ tùy. Sáng sớm mai, phu nhân nên về Hồ Nam, xe cộ đã chuẩn bị sẵn. Gia đình ta còn mười mẫu ruộng nước, năm gian nhà cỏ, cóp nhặt nhiều năm được khoảng ba trăm lượng bạc, đủ cho phu nhân rau cháo qua ngày. Phu nhân đi rồi, ta không vướng víu gì nữa. Phu nhân, đừng khóc! Phu nhân khóc, lòng ta xót xa! Sống giữa thời loạn, làm quan làm dân đều không dễ, con người thời loạn không bằng con chó thời bình! Phu nhân, sau khi về quê, phu nhân nên nhận một con trai của chú Hai làm con, để nó lo liệu cho phu nhân lúc về già. Ta đã viết thư đây rồi, chắc chắn chúng nó đồng ý. Con chim sắp chết tiếng hót bi thương, con người sắp chết lời nói dịu hiền! Phu nhân, xin phu nhân đừng nói vậy. Phu nhân mà cùng chết thì lấy ai đốt vàng mã cho ta? Phu nhân cũng không nên ở lại đây. Phu nhân mà ở lại, ta không quyết được bất cứ điều gì.

        Phu nhân, ta có một chuyện không phải với phu nhân, vốn định nói từ lâu, kỳ thực chẳng nói thì phu nhân đã biết. Ta và Mi Nương – con gái Tôn Bính và cũng là con dâu Triệu Giáp – đi lại đã ba năm, nàng đã có thai với ta. Phu nhân, niệm tình vợ chồng ăn ở với nhau mười mấy năm, sau khi nàng sinh nở, nếu là trai thì phu nhân tìm cách đưa nó về Hồ Nam, nếu là gái thì thôi. Đây là sự gửi gắm cuối cùng của ta, phu nhân, xin hãy nhận một lạy của Tiền Đinh này.


        .................................................. ........................
        Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 27-08-2010, 07:33 PM.
        ----------------------------

        Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

        Comment

        • #19

          Tào lao chuyện đời thường.

          Đọc xong khúc truyện của CO dẫn ra mới thấy con người ta tàn ác vô cùng. Ngày còn nhỏ, mình đọc truyện cổ nước Nam, có câu chuyện "Món canh máu lươn", rất hay! Chuyện kể về hai vợ chồng chuyên môn bán món canh máu lươn và các món ăn về lươn. Họ hành hạ con lươn bằng cách treo nó lên trong một cái lồng có nhiều đinh nhọn...Cho con lươn vẫy vùng, vướng vào đinh và chảy máu đến chết. Sau đó dùng máu đó để làm canh bán...Một ngày kia, khi bà vợ thò tay vào một giỏ lươn để lựa thì tất cả những con lươn trong bị đồng loạt cắn vào tay bà ta và không chịu nhả...Rồi thì bà ta chảy máu đến chết...Đọc xong mình sợ quá nên nhớ đến bây giờ.

          Từ đó mình học được bài học là nếu làm điều gì ác đức thì mình cũng sẽ bị trừng phạt y như vậy...

          Mình đảm trách một tiết mục nhỏ trên Radio mỗi ngày vài phút buổi sáng sớm nên thường dậy rất sớm để chuẩn bị. Dậy sớm đã là thói quen mất rồi…Nơi mình ở rất nhiều người biết mình nếu chỉ cần nói tên mình ra là người ta biết ngay. Nhiều người gọi phone cho mình chỉ để nói, tôi thích nói chuyện với cô…Và thế là mình làm luôn quân sư quạt…máy cho người ta bất kể không phải là nói về công việc mình phụ trách. Thôi thì chuyện trên trời dưới bể…Có người tâm sự với mình rồi khóc trên phone…Có người sau khi tâm sự thì đòi gặp mặt mời mình đi ăn trưa, tối…tặng quà…Mình hầu như từ chối đi ra ngoài ăn nhưng không từ chối nghe người ta tâm sự…Trời ạ! Nghe riết rồi, chuyện buồn của người cũng ám ảnh mình luôn. Ngày xưa nghe xong, nói xong thì quên nhưng bây giờ không thể quên được. Dường như đến một lúc nào đó tính trẻ con, óc hài hước vui nhộn trong máu mình nó không còn nữa, dành cho những bực dọc muộn phiền vô cớ.

          Chuyện người thì mình kiếm cách khuyên giải, làm cho người ta sau khi nghe xong cảm thấy vơi bớt nhưng còn chuyện mình thì…trời ạ, cứ loay hoay…Thế là mình kiếm chuyện để làm để khỏi suy nghĩ lung tung beng…Dạo này mình lười ghê lắm, không muốn đi…cày nữa. Nếu mình chịu khó như ngày xưa thì chắc là khỏe tinh thần rồi vì sau khi đi cày về, vừa có tiền, vừa mệt nhưng vui và ngủ được. Thế nhưng từ dạo mình bị sốc đến nay, hễ mỗi lần gặp chuyện không như ý với người nào đó là mình lại bị sốc thêm một ít và đâm ra chán đời vô cùng…Mỗi lần như vậy là nó lại lấy mất của mình vài tuần không muốn ra khỏi nhà…Cũng may Trời còn thương nên mình chỉ cần ra khỏi nhà đi làm 1 tuần là có thể sống cả một vài tháng…Tự dưng mình không ham tiền nữa mà chỉ muốn về hưu non thôi…Tập tành về hưu non thì lại chán nhiều hơn nữa…Hihihi…lại phải trở lại đi cày…Vác cày lên vai coi vậy chứ cũng vui hơn là ngồi nhà nghiền ngẫm chuyện đời và ôm mục gỡ rối tơ…lòng thòng...

          Nên đi cày hay nên nghỉ quách cho xong? Mình mệt mỏi quá!

          Comment

          • #20

            Lại chuyện tào lao nữa.

            Một nữa hồn tôi chết lịm rồi,
            Tình đời đen trắng bạc như vôi.
            Dối gian, lật lọng đầy ân oán…
            Giết cả hồn thơ, thế nhân ôi!!!

            Cuộc đời thăng trầm, ngược xuôi, là phận nữ nhi nhưng lúc nào, đi đâu mình cũng đòi hỏi sự công bằng. Là, tại, thì, là…mà cái sự công bằng không bao giờ tồn tại trên thế gian. ….

            Kinh nghiệm cuộc đời cho mình một bài học rằng không nên có nhiều con. Một thì hơi ít, nhưng đừng bao giờ hơn hai. Và cũng đừng bao giờ cưng đứa con nào hơn đứa nào. Hai đứa con gái của mình, một đứa thì giống Ba, một đứa thì giống Mẹ. Đứa trắng trẻo, khôn khéo, nói năng như chim hót. Đứa ít nói lầm lì nhưng thật là cá tính. Nếu là người khác thì sẽ thương đứa con đẹp đẽ, giống mình nhưng mình thì ngược lại. Mình nói chuyện với đứa con ít nói nhiều hơn để tìm hiểu xem tâm tư của nó. Mình hy vọng rằng khi đưa tiễn con mình vào đời, việc đầu tiên quan trọng nhất là cho nó niềm tin rằng thế gian này rất công bằng. Rồi mình dạy cho con biết về luật nhân quả. Khi mà đạo đức xã hội xuống cấp trầm trọng thì con người ta phải bấu víu vào thượng đế. Kiếp người ngắn với những người ham hưởng thụ chứ nó quá dài với một người chưa từng biết hưởng thụ là gì….


            Comment

            • #21

              ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Uất Kim Hương View Post
              Lại chuyện tào lao nữa.

              Một nữa hồn tôi chết lịm rồi,
              Tình đời đen trắng bạc như vôi.
              Dối gian, lật lọng đầy ân oán…
              Giết cả hồn thơ, thế nhân ôi!!!

              Cuộc đời thăng trầm, ngược xuôi, là phận nữ nhi nhưng lúc nào, đi đâu mình cũng đòi hỏi sự công bằng. Là, tại, thì, là…mà cái sự công bằng không bao giờ tồn tại trên thế gian. ….

              Kinh nghiệm cuộc đời cho mình một bài học rằng không nên có nhiều con. Một thì hơi ít, nhưng đừng bao giờ hơn hai. Và cũng đừng bao giờ cưng đứa con nào hơn đứa nào. Hai đứa con gái của mình, một đứa thì giống Ba, một đứa thì giống Mẹ. Đứa trắng trẻo, khôn khéo, nói năng như chim hót. Đứa ít nói lầm lì nhưng thật là cá tính. Nếu là người khác thì sẽ thương đứa con đẹp đẽ, giống mình nhưng mình thì ngược lại. Mình nói chuyện với đứa con ít nói nhiều hơn để tìm hiểu xem tâm tư của nó. Mình hy vọng rằng khi đưa tiễn con mình vào đời, việc đầu tiên quan trọng nhất là cho nó niềm tin rằng thế gian này rất công bằng. Rồi mình dạy cho con biết về luật nhân quả. Khi mà đạo đức xã hội xuống cấp trầm trọng thì con người ta phải bấu víu vào thượng đế. Kiếp người ngắn với những người ham hưởng thụ chứ nó quá dài với một người chưa từng biết hưởng thụ là gì….


              Nay NV mới ghé vô đây xem, mèn ơi UKH nhiều chuyện thiệt đó nghe
              thui cho NV thử nhiều chuyện chung dzí nha
              Hôm qua NV đi(nh gởi cho UKH xem mấy tấm hình mà NV làm mưa nước động nhưng ko gởi được nên đi ra

              Th
              áng9/ 2010
              Có những hạt bụi của cuộc đời làm xót mắt ta, cơn gió nào nào đưa đến mà vương lại ; Có những chuyện của đời làm cho ta buồn cười ngặc nghẻo cười khoái chí buồn là chỉ những chuyện không đâu, cười vì đó lại chuyện của Net, cái cười ngặc nghẻo vì Ta không nghỉ rằng vì chính ta đã làm cho Net điên đão, và khoái chí nhận lại những chuyện vụn vặt trả thù chơi của Net Thử nghỉ kỷ ta nào có muốn đâu ta vô Net luôn luôn tìm cho ta một góc riêng đừng đụng chạm và cũng đừng liên quan với thế giới ảo ; Ta cũng biết những phần tử đó không có nhiều chỉ một hay hai nhưng nó làm bẩn mắt ta, Vì ta cũng được biết những người bạn rất là Chân thành và thông cãm, Ta không đòi hỏi điều chi ở những người bạn đó vì ta biết đó và ảo là giấc mơ mà ta muốn có. Hè đã hết mọi chuyện trở lại bình thường vào khuôn khổ, cuộc sống cho ta những bận rộn qua ngày, Ta không muốn kéo thêm những ưu phiền ở Net cho Tâm ta thêm chao động thắng hay thua không có được gì cả, chỉ bực mình một chút khi nghỉ đến mà thôi, Nếu người đó là đàn ông, hahaha ta chỉ cười vì với ta cái nhìn cho người đàn ông ( mà lại đàn ông biết viết chữ ViệtNam thì khác hơn) còn là đàn bà ta chỉ frotte tay mà bảo ôi đó là những người bị thua thiệt thương thay cho họ mà thôi ! ôi những người đàn bà qua trong đời ta
              Ngọc Vũ

              Comment

              • #22

                ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi ngoc vu View Post
                Nay NV mới ghé vô đây xem, mèn ơi UKH nhiều chuyện thiệt đó nghe
                thui cho NV thử nhiều chuyện chung dzí nha
                Hôm qua NV đi(nh gởi cho UKH xem mấy tấm hình mà NV làm mưa nước động nhưng ko gởi được nên đi ra

                Th
                áng9/ 2010
                Có những hạt bụi của cuộc đời làm xót mắt ta, cơn gió nào nào đưa đến mà vương lại ; Có những chuyện của đời làm cho ta buồn cười ngặc nghẻo cười khoái chí buồn là chỉ những chuyện không đâu, cười vì đó lại chuyện của Net, cái cười ngặc nghẻo vì Ta không nghỉ rằng vì chính ta đã làm cho Net điên đão, và khoái chí nhận lại những chuyện vụn vặt trả thù chơi của Net Thử nghỉ kỷ ta nào có muốn đâu ta vô Net luôn luôn tìm cho ta một góc riêng đừng đụng chạm và cũng đừng liên quan với thế giới ảo ; Ta cũng biết những phần tử đó không có nhiều chỉ một hay hai nhưng nó làm bẩn mắt ta, Vì ta cũng được biết những người bạn rất là Chân thành và thông cãm, Ta không đòi hỏi điều chi ở những người bạn đó vì ta biết đó và ảo là giấc mơ mà ta muốn có. Hè đã hết mọi chuyện trở lại bình thường vào khuôn khổ, cuộc sống cho ta những bận rộn qua ngày, Ta không muốn kéo thêm những ưu phiền ở Net cho Tâm ta thêm chao động thắng hay thua không có được gì cả, chỉ bực mình một chút khi nghỉ đến mà thôi, Nếu người đó là đàn ông, hahaha ta chỉ cười vì với ta cái nhìn cho người đàn ông ( mà lại đàn ông biết viết chữ ViệtNam thì khác hơn) còn là đàn bà ta chỉ frotte tay mà bảo ôi đó là những người bị thua thiệt thương thay cho họ mà thôi ! ôi những người đàn bà qua trong đời ta
                Ngọc Vũ
                Ừa mình nhiều chuyện lắm NV à! Người ít nói thường hay viết. Bởi vậy mình mới mở mục này ra để nói cho đã mà không đụng chạm ai hết á! Nếu NV muốn nhiều chuyện chung với mình thì "góp gạo thổi cơm chung" chỗ này nè. Hihihi...Nơi này tiếp đãi nồng hậu những nỗi buồn, những nỗi oan, những nụ cười thông cảm và chia sẻ...

                Thế giới mình đang sống là thế giới thật, rất thật mà mình còn chả làm gì được thì mong gì thế giới ảo sẽ tốt hơn? Vào đây là để kiếm nụ cười, gào la, khóc...cho đã í mờ. Nếu ai không ưa mình thì mình đừng nói với họ. Bạn vẫn còn có những người bạn khác hiểu biết và thông cảm với bạn mà.

                Chúc bạn một tuần mới vui vẻ nhé!

                Comment

                • #23

                  ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Uất Kim Hương View Post
                  Ừa mình nhiều chuyện lắm NV à! Người ít nói thường hay viết. Bởi vậy mình mới mở mục này ra để nói cho đã mà không đụng chạm ai hết á! Nếu NV muốn nhiều chuyện chung với mình thì "góp gạo thổi cơm chung" chỗ này nè. Hihihi...Nơi này tiếp đãi nồng hậu những nỗi buồn, những nỗi oan, những nụ cười thông cảm và chia sẻ...

                  Thế giới mình đang sống là thế giới thật, rất thật mà mình còn chả làm gì được thì mong gì thế giới ảo sẽ tốt hơn? Vào đây là để kiếm nụ cười, gào la, khóc...cho đã í mờ. Nếu ai không ưa mình thì mình đừng nói với họ. Bạn vẫn còn có những người bạn khác hiểu biết và thông cảm với bạn mà.

                  Chúc bạn một tuần mới vui vẻ nhé!
                  Hứmmmm! chẳng thèm đâu NV vô hong gởi gì được để khoe hết kìa " thiệt chán cho cái trang của HV" ( í dạ mong rằng HV đi ăn bánh cuốn uống sinh tố ròi ha chứ không chạy hỏng kịp à )

                  UKH nhiều chuyện đi cứ việc NV có bài xem NV chỉ sợ bị chê thôi vì vua viết sai chính tả, UKH nói đúng đó NV biết mình còn bạn nơi đây không bỏ được nên cứ định thôi hà mà hong biết bao nhiêu bận rồi cuối cùng thì tự nói lấy cái ảo làm niềm vui cuối đời thÌ cũng đâu là có tội đâu phải hong UKH hahaha
                  cám ơn UKH chúc vui tuần mới ha , NV cũng mong UKH cũng vậy ha

                  Comment

                  • #24

                    ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi ngoc vu View Post
                    Hứmmmm! chẳng thèm đâu NV vô hong gởi gì được để khoe hết kìa " thiệt chán cho cái trang của HV" ( í dạ mong rằng HV đi ăn bánh cuốn uống sinh tố ròi ha chứ không chạy hỏng kịp à )

                    UKH nhiều chuyện đi cứ việc NV có bài xem NV chỉ sợ bị chê thôi vì vua viết sai chính tả, UKH nói đúng đó NV biết mình còn bạn nơi đây không bỏ được nên cứ định thôi hà mà hong biết bao nhiêu bận rồi cuối cùng thì tự nói lấy cái ảo làm niềm vui cuối đời thÌ cũng đâu là có tội đâu phải hong UKH hahaha
                    cám ơn UKH chúc vui tuần mới ha , NV cũng mong UKH cũng vậy ha
                    NV đừng ngại không có gì để khoe. Chẳng có ai khoe cái gì trong đây đâu. Mình đôi khi dùng chữ khoe để nhớ lại cái thời con nít í mờ. Ai có gì làm đó. NV nấu ăn ngon thì chụp hình cho mình chảy nước miếng chơi. Làm thơ hay thì cho mình đọc ké dới, cho mình chảy nước...mắt chơi! Còn sợ sai chính tả ư? Mình xa quê lâu mà còn viết được tiếng Việt là hay lắm rùi á! Nếu mình còn sống trong nước coi...Hihihi...chắc là dăng sĩ, dăng miểng quá! Hihihi...

                    Comment

                    • #25

                      ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Uất Kim Hương View Post
                      NV đừng ngại không có gì để khoe. Chẳng có ai khoe cái gì trong đây đâu. Mình đôi khi dùng chữ khoe để nhớ lại cái thời con nít í mờ. Ai có gì làm đó. NV nấu ăn ngon thì chụp hình cho mình chảy nước miếng chơi. Làm thơ hay thì cho mình đọc ké dới, cho mình chảy nước...mắt chơi! Còn sợ sai chính tả ư? Mình xa quê lâu mà còn viết được tiếng Việt là hay lắm rùi á! Nếu mình còn sống trong nước coi...Hihihi...chắc là dăng sĩ, dăng miểng quá! Hihihi...
                      Chời chời nghe văn mà mắc cở, điên lên viết bậy cho cái buồn nó qua, còn nấu ăn thì ai mà chẳng biết hả UKH mèn ơi hôm nay NV có người binh khi viết sai chính tả kìa ta ơi, thui đi NV muốn sửa mà khó quá suy nghỉ sửa chữ nầy rồi qua chữ kia một hồi thì melanges chung hết càng nguy nữa thôi để vậy nhă&n dòng nhỎ ở dưới " cẩn thận khi đọc bài " hahaha
                      HV nghe chạy luôn quá hihi

                      Comment

                      • #26

                        Đàn ông đáng thương!

                        Khi yêu nhau, người đàn ông hay nói thương nói nhớ, nói đủ thứ trên mây dưới nước....Thậm chí còn hỏi mình có muốn hái...sao trên trời về không...Nói chung là giai đoạn còn yêu nhau là còn đẹp lắm! Nhưng...

                        Khi đã là vợ chồng rồi thì bỗng dưng người đàn ông đâm ra ít nói. Hình như họ nghĩ rằng họ không còn phải lấy lòng đàn bà nữa hay sao ấy , mình đã thuộc về họ...Con sáo đã nằm trên thớt...là không còn nhúc nhích cục cựa gì nữa. Nhưng....

                        Đa số đàn ông khi đã lập gia đình, trong lòng họ, vợ con là nhất. Một số người yêu con hơn yêu vợ. Đứa con là cầu nối duy nhất giữa hai người. Họ sẽ không nói ra mỗi ngày nhưng trong thái độ, trong hành động, người đàn ông sẽ biểu lộ trách nhiệm. Đó là tình yêu vợ chồng. Họ không nói không có nghĩa là hết yêu. Một ngày đẹp trời, khi vợ bị bệnh họ cũng lăng xăng, họ cũng sờ đầu, nắm tay, hỏi han...Có người còn bỏ cả việc làm để gần vợ...Nếu không thương, làm sao mà họ có thể có những hành động như vậy? Những lúc này đây là lúc mà người vợ tha hồ nhõng nhẽo...Mình nên nhẹ nhàng, yếu đuối và nhỏ nhẹ như thi sĩ nào đó nói "con mèo ngoan bé nhỏ trong tay anh". Đó là sự thật! Dưới mắt con cóc đực thì con cóc cái là dễ thương nhất! Nhưng...
                        Làm đàn bà, kỵ nhứt là dữ dằn! Đừng nên cho họ thấy mình là con cọp dưới mắt người đàn ông. Mình có nóng lên, hãy kiếm một ly nước đá uống cho hạ nhiệt rồi hãy nói. Với đàn ông lời nói nhỏ nhẹ có thể khiến họ dời núi, lấp biển! Nhất là những lúc chỉ có 2 người với nhau. Hãy để cho mọi chuyện xảy ra êm chèo mát mái...Sau đó, gối lên tay họ và thỏ thẻ...Từ Hải chết đứng cũng vì lời ngọt ngào thỏ thẻ của Thúy Kiều. Nếu Từ Hải có sống dậy chối bay, chối biến, mình xin dâng cả thủ cấp để chứng minh rằng Từ Hải nói láo! Hihihi...

                        Khi người đàn ông đã thương rồi, khi họ đã đưa hết lương tháng cho mình rồi, có nghĩa là họ sẽ không còn phương tiện để đi lập phòng nhì nữa. Biết được điều này thì đừng nên ghen bóng, ghen gió làm gì nữa. Con gái tào lao ở ngoài thì nhiều lắm! Mác ông này, ông nọ...nhưng tiền nằm trong túi bà vợ, thì đừng hòng mà con gái nó theo. Con gái đàng hoàng thì nó lại sẽ không lựa người đã có vợ mà ưng. Ngu sao?

                        Lẽ dĩ nhiên có những người vợ chẳng may bị một bệnh gì đó làm giảm sức khỏe, khả năng...Hãy đừng lấy đó làm buồn! Ông chồng thương vợ, tế nhị sẽ không nói ra, họ sẽ trở nên trầm mặc, ít nói... Ít nói hơn lúc trước, không có nghĩa là không còn thương nữa. Hãy đừng làm họ tổn thương bằng cách hờn lẫy, bằng cách này nọ...để đẩy họ xa mình. Hãy tự hỏi lòng mình xem, có còn thương hay không? Lẽ dĩ nhiên là còn thương chứ! Thương mới lẫy, mới hờn, mới nói xa, nói gần...rằng muốn trả tự do cho chồng chứ! Sai! Sai lầm nghiêm trọng nếu ta cố tình làm cho mối quan hệ trở nên nặng nề hơn! Hãy đừng làm lòng đàn ông tổn thương thêm nữa. Vợ ốm đau đã là một mối lo rồi, lại thêm mối lo phải làm sao chữa bệnh tinh thần cho vợ nữa. Cuộc sống đã muôn vàn đau khổ xung quanh ta. Hãy đừng làm cho người đàn ông của mình thêm lo lắng nữa. Hãy thương lấy họ! Trách nhiệm gia đình của họ lớn hơn ta tưởng. Đàn ông của thập kỷ tới không biết thay đổi ra sao, chứ mình thấy đàn ông của thập kỷ này vẫn còn nhiều tinh thần trách nhiệm rằng họ là trụ cột gia đình.

                        Hôm nay mình hơi nhiều chuyện chút. Hihihi...Nếu không không thích thì đừng đọc tiếp. Nếu lỡ đọc thì đừng nổi giận với mình nhé!

                        Comment

                        • #27

                          Chị CO ,chị UẤT ,chị UYÊN ,Chị NOU, rủ tất cả về đây nhiều chuyện cho vui... chị UÂT thì bảo đàn ông đáng thương ,còn các chị nghỉ sao? riêng NQ thì thấy ĐÀN ÔNG THẬT ĐÁNG GHET! mau quên ,tham lam, gia trưởng,
                          dối lòng nữa chứ.còn chơi chữ thì khỏi chê...NQ bây giờ chỉ muốn chơi cùng các chị thôi ,hãy xô đàn ông ra xa khỏi tầm tay tụi mình nha !
                          quyết tâm ! quyết tâm ! quyết tâm!

                          Comment

                          • #28

                            ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Uất Kim Hương View Post
                            Đàn ông đáng thương!

                            Khi yêu nhau, người đàn ông hay nói thương nói nhớ, nói đủ thứ trên mây dưới nước....Thậm chí còn hỏi mình có muốn hái...sao trên trời về không...Nói chung là giai đoạn còn yêu nhau là còn đẹp lắm! Nhưng...

                            Khi đã là vợ chồng rồi thì bỗng dưng người đàn ông đâm ra ít nói. Hình như họ nghĩ rằng họ không còn phải lấy lòng đàn bà nữa hay sao ấy , mình đã thuộc về họ...Con sáo đã nằm trên thớt...là không còn nhúc nhích cục cựa gì nữa. Nhưng....

                            Đa số đàn ông khi đã lập gia đình, trong lòng họ, vợ con là nhất. Một số người yêu con hơn yêu vợ. Đứa con là cầu nối duy nhất giữa hai người. Họ sẽ không nói ra mỗi ngày nhưng trong thái độ, trong hành động, người đàn ông sẽ biểu lộ trách nhiệm. Đó là tình yêu vợ chồng. Họ không nói không có nghĩa là hết yêu. Một ngày đẹp trời, khi vợ bị bệnh họ cũng lăng xăng, họ cũng sờ đầu, nắm tay, hỏi han...Có người còn bỏ cả việc làm để gần vợ...Nếu không thương, làm sao mà họ có thể có những hành động như vậy? Những lúc này đây là lúc mà người vợ tha hồ nhõng nhẽo...Mình nên nhẹ nhàng, yếu đuối và nhỏ nhẹ như thi sĩ nào đó nói "con mèo ngoan bé nhỏ trong tay anh". Đó là sự thật! Dưới mắt con cóc đực thì con cóc cái là dễ thương nhất! Nhưng...
                            Làm đàn bà, kỵ nhứt là dữ dằn! Đừng nên cho họ thấy mình là con cọp dưới mắt người đàn ông. Mình có nóng lên, hãy kiếm một ly nước đá uống cho hạ nhiệt rồi hãy nói. Với đàn ông lời nói nhỏ nhẹ có thể khiến họ dời núi, lấp biển! Nhất là những lúc chỉ có 2 người với nhau. Hãy để cho mọi chuyện xảy ra êm chèo mát mái...Sau đó, gối lên tay họ và thỏ thẻ...Từ Hải chết đứng cũng vì lời ngọt ngào thỏ thẻ của Thúy Kiều. Nếu Từ Hải có sống dậy chối bay, chối biến, mình xin dâng cả thủ cấp để chứng minh rằng Từ Hải nói láo! Hihihi...

                            Khi người đàn ông đã thương rồi, khi họ đã đưa hết lương tháng cho mình rồi, có nghĩa là họ sẽ không còn phương tiện để đi lập phòng nhì nữa. Biết được điều này thì đừng nên ghen bóng, ghen gió làm gì nữa. Con gái tào lao ở ngoài thì nhiều lắm! Mác ông này, ông nọ...nhưng tiền nằm trong túi bà vợ, thì đừng hòng mà con gái nó theo. Con gái đàng hoàng thì nó lại sẽ không lựa người đã có vợ mà ưng. Ngu sao?

                            Lẽ dĩ nhiên có những người vợ chẳng may bị một bệnh gì đó làm giảm sức khỏe, khả năng...Hãy đừng lấy đó làm buồn! Ông chồng thương vợ, tế nhị sẽ không nói ra, họ sẽ trở nên trầm mặc, ít nói... Ít nói hơn lúc trước, không có nghĩa là không còn thương nữa. Hãy đừng làm họ tổn thương bằng cách hờn lẫy, bằng cách này nọ...để đẩy họ xa mình. Hãy tự hỏi lòng mình xem, có còn thương hay không? Lẽ dĩ nhiên là còn thương chứ! Thương mới lẫy, mới hờn, mới nói xa, nói gần...rằng muốn trả tự do cho chồng chứ! Sai! Sai lầm nghiêm trọng nếu ta cố tình làm cho mối quan hệ trở nên nặng nề hơn! Hãy đừng làm lòng đàn ông tổn thương thêm nữa. Vợ ốm đau đã là một mối lo rồi, lại thêm mối lo phải làm sao chữa bệnh tinh thần cho vợ nữa. Cuộc sống đã muôn vàn đau khổ xung quanh ta. Hãy đừng làm cho người đàn ông của mình thêm lo lắng nữa. Hãy thương lấy họ! Trách nhiệm gia đình của họ lớn hơn ta tưởng. Đàn ông của thập kỷ tới không biết thay đổi ra sao, chứ mình thấy đàn ông của thập kỷ này vẫn còn nhiều tinh thần trách nhiệm rằng họ là trụ cột gia đình.

                            Hôm nay mình hơi nhiều chuyện chút. Hihihi...Nếu không không thích thì đừng đọc tiếp. Nếu lỡ đọc thì đừng nổi giận với mình nhé!
                            UKH chuyện nầy thì nhiều chuyện nÓi lắm để cuối tuần NV vô đây nhiều chuyện nầy nha
                            Đi đêm mới biết đêm dài, chuyện vợ chồng chỉ có hai người biết thôi ai trách nhiệm hơn ai chỉ có trong hai người đó tự biết
                            Khi yêu người đàn bà và người đàn ông có giống nhau hay không? sự chấp nhận được tất cả khi trái tim còn Yêu kìa
                            NgưỜi đàn bà khi yêu họ hay nhường tất cả trong chữ Gia đình trách nhiệm có nhiều phía thì chia hai ra nhưng có mộT bên phá lề thÌ sẽ ra sao ,
                            Hahaha thui NV chạy trể giờ ròi

                            Comment

                            • #29

                              ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi nhatquynh View Post
                              Chị CO ,chị UẤT ,chị UYÊN ,Chị NOU, rủ tất cả về đây nhiều chuyện cho vui... chị UÂT thì bảo đàn ông đáng thương ,còn các chị nghỉ sao? riêng NQ thì thấy ĐÀN ÔNG THẬT ĐÁNG GHET! mau quên ,tham lam, gia trưởng,
                              dối lòng nữa chứ.còn chơi chữ thì khỏi chê...NQ bây giờ chỉ muốn chơi cùng các chị thôi ,hãy xô đàn ông ra xa khỏi tầm tay tụi mình nha !
                              quyết tâm ! quyết tâm ! quyết tâm!

                              Ừ có thể có loại đàn ông loại NQ nói thiệt, cũng nhiều lắm! Mình đi nhiều, nghe nhiều nhưng cảm nghĩ về đàn ông của mình thì chỉ có 1 từ....xã xệ của mình mà ra. Những gì mình viết ra từ kinh nghiệm sống của cá nhân mình thôi. Mình đúc kết kinh nghiệm từ lời kể của người khác và nhận xét tính cách của họ qua lời kể, qua tiếp xúc. Có thể mình sai không chừng...Những bài viết tâm lý mình đọc trên báo, trên mạng toàn là sáo rỗng và có thể ít thực tế...Tại sao mình không nói ra thực trạng để học hỏi với nhau để giữ hạnh phúc gia đình. Chỗ mình ở có bà bác sĩ tâm lý khá nổi tiếng cũng...chẳng có hạnh phúc gia đình...Có những người rất ư là bình thường thì lại hạnh phúc với gia đình nhỏ nhoi mà họ đang có...

                              Túm lại, đổ thừa số mạng cho xong hỉ?
                              Huề dốn!

                              Comment

                              • #30

                                ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi nhatquynh View Post
                                Chị CO ,chị UẤT ,chị UYÊN ,Chị NOU, rủ tất cả về đây nhiều chuyện cho vui... chị UÂT thì bảo đàn ông đáng thương ,còn các chị nghỉ sao? riêng NQ thì thấy ĐÀN ÔNG THẬT ĐÁNG GHET! mau quên ,tham lam, gia trưởng,
                                dối lòng nữa chứ.còn chơi chữ thì khỏi chê...NQ bây giờ chỉ muốn chơi cùng các chị thôi ,hãy xô đàn ông ra xa khỏi tầm tay tụi mình nha !
                                quyết tâm ! quyết tâm ! quyết tâm!







                                Gửi chị Xuân Quỳnh

                                Người đàn bà ấy đã đi
                                Chỉ còn tình yêu ở lại
                                Chỉ còn biển ở lại

                                Tôi đọc chị trên sân ga
                                Trong những toa tàu gió lùa qua cửa sổ
                                Tôi đọc chị lúc tôi gánh cô đơn trên vai và đi qua phố
                                Cả những khi tôi một mình giữa chợ
                                Hát về đôi bàn tay - gia tài nhỏ.

                                Chị Quỳnh ơi vẫn có những người phụ nữ
                                Ðêm đêm tự hát ru mình
                                Bằng trái tim không bằng gì ngoài nghĩa trái tim
                                (Mặc dù đã có quá nhiều trái tim màu kim loại)
                                Vẫn có những người đàn bà không thôi khắc khoải
                                Những vần thơ bão dông táp lên mặt giấy nhàu
                                Vẫn có những người đàn bà tự hỏi lòng em sẽ về đâu
                                Nếu ngày mai em không làm thơ nữa
                                Mỗi ngày đi qua đều mang màu của lửa
                                Phấp phỏng âu lo mưa gió cuộc đời

                                Vẫn còn đó những người đàn bà chị Quỳnh ơi
                                Lo sợ chia phôi ngay cả lúc người yêu chưa tới
                                Ngay cả lúc gần nhau đã lo sợ ngày mai xa vời vợi
                                Không đêm nào thôi tiên cảm nỗi cô đơn...
                                Tôi đọc chị đêm khuya nhung nhớ ngập hồn
                                Những chuyện cỏn con không còn nghĩa nữa
                                Thời tôi sống không có gì mới cũ
                                Không có gì không thể bán - mua
                                Tôi tự hỏi lòng số phận hay thơ - thơ hay là số phận?

                                Chị Quỳnh ơi vẫn còn những người đàn bà đang sống.
                                Với mệt nhoài câu hỏi sẽ về đâu?
                                Nếu ngày mai em không làm thơ nữa.


                                Bình Nguyên Trang (Link )


                                ***

                                " Ta Yêu hay Ta Không Yêu nữa , đấy là Vấn đề - cứ gì cứ phải nghĩ Đàn Ông đáng thương hay đáng ghét .


                                CO chỉ thương CO thôi .....
                                ----------------------------

                                Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                                Comment

                                Working...
                                X
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom