• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Hồ Dzếnh

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Hồ Dzếnh

    Link" align="left" border="0" alt="" style="padding:7px;" />Nhà thơ Hồ Dzếnh tên thật là Hà Triệu Anh, sinh năm 1916 tại xã Quảng Trường, huyện Quảng Xương, tỉnh Thanh Hóa, cha ông là Hà Kiến Huân, gốc Hoa từ Quảng Ðông, Trung Quốc di cư sang Việt Nam vào những năm cuối cùng của thế kỷ 19, gặp mẹ ông là Đặng Thị Văn, một cô gái chở đò ngang trên sông Ghép - Thanh Hoá. Hai người thành gia thất, sinh sống bằng đổi chác hàng hóa ở các chợ bến sông, trên một con đò dọc.

    Thuở nhỏ, Hồ DZếnh sống với cha mẹ ở núi Thanh Hoá (huyện Như Xuân). Sau khi bố lấy vợ hai, ông sống với mẹ ở làng Đông Bích, rồi thị xã Thanh Hoá và theo học trường Nhà Chung. Từ cấp trung học, ông ra học ở Hà Nội, vừa học vừa kiếm sống bằng nghề gia sư và làm công cho các hiệu buôn người Hoa.


    Là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam ngay từ đầu buổi thành lập (1957). Sinh ra và lớn lên khi đất nước còn đang chìm trong cảnh nô lệ lầm than, hồn thơ của Hồ Dzếnh như thể một hạt "lệ ngọc" được kết tinh từ cuộc đời lam lũ của cha, của mẹ, của bản thân và của đồng bào ông. Ngay từ 1937, Hồ Dzếnh đã làm thơ, viết truyện ngắn đăng trên các báo: Trung Bắc Chủ nhật, Tiểu thuyết thứ bảy, Tập san Mùa gặt mới…


    Kháng chiến chống Pháp ông về sống ở Thanh Hóa, sau ngày hòa bình (1954), Hồ Dzếnh trở lại Hà Nội, ông tham gia Ban chấp hành Hội Liên hiệp Văn học nghệ thuật Việt Nam một khóa. Sau đó đi thâm nhập thực tế, làm thợ đúc thép và hợp cơ khí ở nhà máy xe lửa Gia Lâm. Sống với công nhân và sáng tác văn học ở Hà nội.


    Hồ Dzếnh mất ngày 13 tháng 8 năm 1991.


    Tác phẩm đã xuất bản: Chân trời cũ (truyện ngắn, 1942); Một truyện tình mười lăm năm về trước (tiểu thuyết, 1942); Quê ngoại (thơ, 1943); Cô gái Bình Xuyên (tiểu thuyết, 1946); Hoa xuân đất Việt (thơ, 1946); Người nữ cứu thương Trung Hoa (kịch một màn, công diễn 1947); Đi hay ở (kịch một màn, công diễn 1955); Hồ Dzếnh – tác phẩm chọn lọc (tuyển chọn 1988). …

    Trích: nguoivienxu.vn
    Sống trên đời

    Similar Threads
  • #2



    Về làm chi nữa.


    Tặng Trang-Biểu-Huệ

    Về làm chi nữa nơi đây,
    Xứ run rét mướt, cõi đầy bồng hoang.
    Thành xưa: từng lớp điêu tàn,
    Đường xưa: di ảnh muôn vàn lá rơi.
    Tiến lên: Nắng ngụt chân trời,
    Trở về chi, nước non Hời xác xơ!
    Mắt say ánh Máu pha Cờ,
    Bước chân run giữa hai bờ Phế, Hưng.
    Tiếng hờn vỡ xé không trung,
    Gươm thiêng đưa loáng một vùng nắng tươi.
    Trông nhau không thẹn sống đời,
    Đối trăng không tủi những lời Nước non.
    Một trời lộng lẫy Vàng son,
    Máu rơi đêm ấy, hoa còn buổi nay.
    Mắt nhìn theo tiếng ca bay,
    Đất thơm nghe nở những ngày vào Xuân...
    Sống trên đời

    Comment

    • #3



      Trong nắng trưa.


      Em ạ, lòng tôi, tôi ngỡ đâu
      Đã dâng em hết buổi xuân đầu;
      Trời xưa huyển lộng màu hoa, nắng,
      Trong thoáng thơ vàng, len ý đau ...
      Tôi là đứa trẻ ngủ trong nôi
      Bừng tỉnh, vì nghe mộng vẳng lời,
      Đất bỗng thêu hoa, tôi bỗng lớn,
      Mong tìm lứa bạn, sánh duyên đôi .

      Tôi bước vào đời, tự ngõ xưa,
      Nôi hiu gió sớm, xế buồn trưa,
      Thuyền tre nằm ngủ trong mơ trúc
      Buông lặng chiều mi, lớp bóng vừa .

      Nôi giải sông hiền ngây nước da
      Của người em gái chớm niên hoa
      Bâng khuâng, nghe thoảng lời yêu mới,
      Say rộn hồn vui lẫn bóng tà....

      Em đến, tôi còn nhớ áo xanh,
      Miệng cười: thơ sáng, mắt long lanh.
      Tóc mây vắt lỏng niềm duyên dáng
      Che nửa phong ba, nửa mát lành.

      Em đi, tất cả mùa hoa thắm,
      Tôi vén rèm mây, ngó bốn trời
      Bụi trắng... thời gian lên sắc trắng,
      Giật mình: gà gáy nắng trưa, rơi ...
      Sống trên đời

      Comment

      • #4

        Xuân đôi ta.


        Em trở về đây, đáp lại lời
        Anh từng buông gọi giữa xa xôi .
        Nghìn trùng non nước đìu hiu nhớ,
        Đã vọng hồn anh đến cuối trời .
        Anh đã chờ và cây đã xanh,
        Lừng mùa bay dậy tiếng mây thanh,
        Em về, mắt đẹp ngời như thuở
        Em chửa theo chồng, vẫn mến anh.

        Anh đợi chờ em suốt bấy lâu,
        Nhủ thầm: xuân thắm chả phai đâu,
        Một khi xuân thắm là mong nhớ,
        Và cả thiên thu: vĩnh viễn sầu!

        Áo em sáng dệt trời xuân gấm,
        Sông cũ, nguồn xưa rộn rã về...
        Ngõ hạnh, mấy mùa quên nét thắm
        Nở bừng, khi thoáng bóng hoa lê .

        Em đã về đây, em vẫn nguyền
        Như ngày trăng nước chớm tơ duyên
        Bao năm xa cách, đi chưa nhạt
        Màu tóc sông thu, ánh mắt huyền.

        Anh hát mừng em khắp thế gian,
        Trập trùng mây núi tiếng ngân vang,
        Thơ yêu khôn ngớt trong thiên hạ,
        Và cả non sông rợn sóng đàn.

        Mời em ngồi lại bến sông xanh,
        Mây cũ muôn năm chiếu dáng lành.
        Ta viết lòng ta cho hậu thế,
        Đọc hoài không chán: Em và Anh!
        Sống trên đời

        Comment

        • #5

          Trang sách xưa.


          Giở lần trang sách xưa,
          Nhớ thời áp bức,
          Giang sơn ơi! lòng Ngươi nguội đau chưa?
          Mộng đời Ngươi đã thức?
          Cõi trần ai đêm nay ta bơ vơ
          Giật mình cảm xúc...
          Hận muốn toát ra thơ,
          Tình tan vào uất ức.
          Hồn đau run mơ tưởng bóng cờ
          Ghi dấu những ngày quốc nhục.
          Bừng sáng mau lên Xuân,
          Cho Vinh quang quét sạch dấu phong trần,
          Cho Non nước sáng tươi ngày trẻ mãi;
          Và Giang sơn... Giang sơn thiên vạn đại,
          Trước khi tàn ta muốn thấy Ngươi vui,
          Hỡi Vô cùng Yêu dấu -- Nước -- Ta ơi!
          Sống trên đời

          Comment

          • #6

            Trưa vắng.


            Hồn tôi đấy: căn trường nho nhỏ
            nước vôi xanh bờ cỏ tươi non
            lâu rồi còn thoảng mùi thơm
            chân đi nghe động tới hồn ngây thơ

            sâu rộng quá những giờ vui trước
            nhịp cười say trên nước chưa trôi
            trưa hè thường thấy hai tôi
            ném đầu chim chích bắt đuôi chuồn chuồn

            đời đẹp quá tôi buồn sao kịp
            trang sách đầu chép hết giây mơ
            ngả mình trên bóng nhung tơ
            tôi nguyền: sau lớn làm thơ suốt đời

            cỏ mấy bận xanh rồi lại tạ
            gió lùa thu trong lá bao lần
            bạn trường những bóng phù vân
            xót thương mái tóc nay dần hết xanh

            hồn xưa dậy chim cành động nắng
            lá reo trên hồ lặng lờ trong
            trưa im im đến não nùng
            tôi ngờ trống học trong lòng trưa vang.
            Sống trên đời

            Comment

            • #7

              Tình xưa.


              Em nhớ không em? mới độ nào
              Đem cành cây chiết cạnh bờ ao,
              Cây tươi trong lúc người lơ đãng,
              Thắm thoắt ngày qua nhánh trổ đào .
              Tóc liễu xanh xanh vẫy tóc người,
              Tay em cầm nhẹ lấy tay tôi ...
              Lần đầu ân ái trao bằng mắt
              Rồi để tình thương đến trọn đời .

              Anh đã già rồi, em vẫn xuân,
              Đời anh dầu dãi bốn phong trần,
              Đòi phen trên bước đường đau khổ,
              Anh vẫn mơ về chốn ái ân.

              Anh vẫn mơ về kiếm bóng em,
              Cho lòng ấm lại ánh xuân thiên,
              Không gian bàng bạc sầu yêu cũ,
              Em khác xưa rồi, em đã quên.

              Em mời anh viết, thì anh viết,
              Viết đầy trên mảnh giấy trao em,
              Anh viết những gì anh chẳng biết,
              Hình như anh viết chuyện chiêm bao ...
              Sống trên đời

              Comment

              • #8

                Thu.


                Suốt trời hôm ấy thê lương quá,
                Tóc liễu bờm xơm, sóng vỗ hồ,
                Mây rối trên trời, cây rối lá,
                Giường cô xuân nữ gối chăn xô ...
                Đây là tất cả một mùa thơ,
                Tất cả lều tranh, cả khói mờ,
                Cả gió may đưa, buồn lắng xuống,
                Cả lòng tôi với cả lòng cô .

                Có một nghìn cây rũ rượi buồn,
                Một nghìn sông rét, vạn hoàng hôn,
                Dăm thân thiếu nữ gầy như trúc
                Đứng chịu tang trời đổ bóng đơn.

                Thu xa bằng gió, bằng mây,
                Không gian thở nhẹ, buồn vây chìm chìm...
                Lòng không ai cấm mà im,
                Không dưng bỗng nhớ, không tìm bỗng mong.
                Nơi tôi còn ít lá lòng,
                Chiều nay rơi nốt vào trong lá rừng.
                Sống trên đời

                Comment

                • #9

                  Xuân ý.


                  Trời đẹp như trời mới tráng gương,
                  Chim ca, tiếng sáng rộn ven tường.
                  Có ai bên cửa, ngồi hong tóc
                  Cho chẩy lan thành một suối hương...

                  Sắc biếc giao nhau, cành bắt cành,
                  Nước trong, hồ ngợp thủy tinh xanh,
                  Chim bay cánh chĩu trong xuân ý,
                  Em đợi chờ ai, khuất bức mành ?

                  Giữa một giờ thiêng, tình rất đẹp,
                  Rất buồn và rất... rất thanh thanh
                  Mày ai bán nguyệt, người ai nhỏ,
                  Em ạ! yêu nhau... chết cũng đành !
                  Sống trên đời

                  Comment

                  • #10

                    Ngập ngừng.


                    Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
                    Ðể lòng buồn tôi dạo khắp trong sân,
                    Ngó trên tay, thuốc lá cháy lụi dần...
                    Tôi nói khẽ: Gớm, làm sao nhớ thế?
                    Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
                    Em tôi ơi! tình có nghĩa gì đâu?
                    Nếu là không lưu luyến buổi sơ đầu?
                    Thuở ân ái mong manh như nắng lụa.
                    Hoa bướm ngập ngừng cỏ cây lần lữa,
                    Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi,
                    Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi!
                    Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
                    Tôi sẽ trách - cố nhiên! - nhưng rất nhẹ
                    Nếu trót đi, em hãy gắng quay về,
                    Tình mất vui khi đã vẹn câu thề,
                    Ðời chỉ đẹp những khi còn dang dở.
                    Thư viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ,
                    Cho nghìn sau... lơ lửng... với nghìn xưa...
                    Sống trên đời

                    Comment

                    • #11

                      Bài Hát Ru Em

                      Ngủ đi, em bé anh yêu,
                      Phòng em gió sáng dặt dìu tiếng hoa .
                      Thu về, mùa đã nghe xa ...
                      Hoàng hôn nhân thế phai nhòa nhớ thương.
                      Riêng em tóc biếc, môi hường
                      Vui say bên nỗi đoạn trường là anh.
                      Chiều đồi: cây tạ hồn xanh,
                      Sương the lảng đảng, hoa cành tả tơi .
                      Em vui, xuân sắc riêng trời,
                      Hồn say giấc bướm, miệng cười vẻ hoa .
                      Em ơi, chiều thế đương nhòa,
                      Môi khô khôn níu, tên đà nhạt tên.
                      Bao nhiêu nguyền cũ đương quên,
                      Bao nhiều tình cũ đương rền rĩ than.
                      Tiếng sầu mất giữa nhân gian,
                      Nàng đi xa lắm và nàng đã vui .
                      Anh về, lòng góa, tim côi,
                      Lửa thiêng đem sấy lại đồi lạnh khô .
                      Gửi em, giấc mộng đầu mùa,
                      Hoa phai ghi dấu những giờ xót thương ;
                      Anh run, quỳ gối chân giường:
                      - Em ơi! Cực lạc, thiên đường là em!
                      Em ơi lửa tắt bình khô rượu
                      Đời vắng em rồi say với ai.

                      Comment

                      • #12

                        Buổi Hẹn

                        Nắng vàng em mới lại
                        Ôi! ngóng trông sao buồn.
                        Tôi đi và đứng mãi,
                        Mắt tìm xa xôi luôn...

                        Tôi mơ chân trên đường,
                        Áo màu trong lá thắm;
                        Đường và cây mát lắm,
                        Riêng lòng tôi đau thương.

                        Tôi không hề yêu đương,
                        Sao sầu tôi vương vương,
                        Sao tình tôi bát ngát,
                        Sao hồn tôi thê lương?

                        Nhẽ nào trên Hà nội,
                        Ngày vàng chia sáng, tối
                        Không thấy nắng bay reo,
                        Em quên gi đến nỗi ?

                        Đây, em tôi đây rồi!
                        Màu áo mơ da trời,
                        Mùa xuân bừng môi tươi,
                        Nắng dồn theo gót bước.

                        Đôi mắt long lanh cười
                        - Ôi! đời hôm nay vui,
                        Chim gió đừng mách nhé!
                        Ta xé thơ đi rồi ...
                        Em ơi lửa tắt bình khô rượu
                        Đời vắng em rồi say với ai.

                        Comment

                        • #13

                          Chị Tôi

                          Ngày xưa còn nhỏ ngày xưa
                          Tôi đeo khách bạc lên chùa dâng nhang
                          Lòng vui quần áo xêng xang
                          Tay cầm hương nến đình vàng mới mua
                          Chị tôi vào lễ trong chùa
                          Hai chàng trai trẻ khấn đùa hai bên
                          “Lòng thành lễ vật đầu niên
                          Cầu cho tiểu được ngoài Giêng đắc chồng”
                          Chị tôi hai má đỏ hồng
                          Vùng vằng súyt nữa quên bồng cả tôi
                          Tam quan mái ngói chị ngồi
                          Chị nghe đoán quẻ Chị cười luôn luôn
                          Quẻ Thần mắt thánh mà khôn
                          Số này chồng đắt mà con cũng nhiều
                          Chị tôi nay đã xế chiều
                          Chắc còn nhớ mãi những điều chị mơ
                          Hằng năm tôi đi lễ chùa
                          Chuông vàng khánh ngọc ngày xưa vẫn còn
                          Chị ơi thấy vắng trong hồn
                          Ít nhiều hương phấn khi còn thơ ngây
                          Chân đi đếm tiếng chuông chùa
                          Tôi ngờ năm tháng ngày xưa trở về
                          Em ơi lửa tắt bình khô rượu
                          Đời vắng em rồi say với ai.

                          Comment

                          • #14

                            Cỗ Bài Tam Cúc

                            Ngày Tết mải chơi tam cúc
                            Không hay anh tới sau lưng
                            Ghé lại gần em mách nước
                            Kết luôn xe pháo mã hồng

                            Ồ ván bài em đỏ quá
                            Đỏ như đôi má ngày xuân
                            Em có ăn trầu đâu nhỉ
                            Mà sao người thấy bâng khuâng?

                            Nắng mới rọi vào song cửa
                            Rung rinh bóng lá cành doi
                            Năm ấy em mười sáu tuổi
                            Trăng tròn – anh chẵn đôi mươi

                            Từ đó mỗi mùa đào nở
                            Pháo xe lại rộn cây bài
                            Có độ anh về, có độ
                            Vắng anh, em nhớ mong hoài

                            Mấy chục mùa xuân thấm thoát
                            Nhớ thương hờn giận chen nhau
                            Một bức tranh thơ bát ngát
                            Quý thay cái thuở ban đầu!

                            Nay tóc đời ta điểm bạc
                            Bể đâu thời thế phôi pha
                            Em ạ, cỗ bài tam cúc
                            Vẫn thơm nguyên vẹn tình ta.
                            Em ơi lửa tắt bình khô rượu
                            Đời vắng em rồi say với ai.

                            Comment

                            • #15

                              Cơn giận

                              Có những cơn điên xé được đời,
                              Những cơn quằn quại máu tanh hôi,
                              Mà hồn rít lại rồi căng thẳng,
                              Chờ nuốt không gian xuống khắp người.

                              Ôi! những bàn tay cấu lấy tay,
                              Và vò nát ngực, sóng lung lay
                              Nghìn muôn tia lửa ngầu trong mắt,
                              Rung cả thân mình, chuyển cả mây.

                              Rồi răng, rồi lợi, rồi tim huyết
                              Tất cả xô dồn... tất cả run...
                              Gió cát xông lên, mưa bão rít...
                              Hằng muôn con thác trút căm hờn!

                              Một phút điên cuồng phá thỏa thuê,
                              Cho sông đau khổ bớt tràn trề,
                              Ai hay hơi máu hồn khi tắt
                              Cả một trời thương lẳng lặng về.

                              Hối hận, Cay, Chua đứng sững bên.
                              Giọng cười mai mỉa buốt qua tim:
                              Tôi mê, châm lửa cho nhà cháy,
                              Lửa giận nguôi rồi, than tối đen.
                              Em ơi lửa tắt bình khô rượu
                              Đời vắng em rồi say với ai.

                              Comment

                              Working...
                              X
                              Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom