• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

NHỚ HUẾ

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • NHỚ HUẾ

    NHỚ HUẾ

    (Biết sao nói năng

    Nhớ ai bâng khuâng

    Cửa the gió rình

    Vườn cau nước dâng)

    (thơ Huy cận)



    Trời mưa đã ba ngày, mưa Huế dầm dề, lê thê. Hoài trở mình trên bộ phản lim lên nước bóng lưởng, nhìn ra cửa sổ, vườn cau đứng ủ ê trong gió lạnh buốt. Hoài tinh nghịch mở rộng cánh cửa gổ, rướn người thọc bàn tay vào ang đầy ăm ắp nước mưa trong vắt, cái thứ nước mưa hứng từ tàu cau có quyện mùi thơm tinh khiết của hoa cau và mùi nồng nồng của đất ẫm, Hoài xuýt xoa vì lạnh rồi cười khúc khích. Chị An mở mắt dậy càu nhàu, lăn mình tránh những tia nước lạnh rẫy ra từ tay Hoài:

    - Con nhỏ ni mi ngịch chi mà nghịch vô duyên vô đứa vậy tề? Con gái sắp lấy chồng tới nơi còn dọc nước mưa.

    Hoài chống hai bàn tay trắng xanh vào cằm, bĩu đôi môi hồng:

    - Ai bảo chị rứa? Ðứa mô thúi mồm? Tui không có lấy chồng, người ta còn nhỏ tuổi mà lấy chồng chi?

    Chị An ngồi hẵn lên, búi lại mái tóc dày đen nặng trĩu, nhún vai:

    - Ai mà thèm chộ mi làm chi, mạ nói túi nay có người tới hỏi mi đó. Không lo xuống phụ mạ nấu bếp đãi người ta mà còn ngồi mơ mộng. Túi ni mạ đãi to lắm, có chạo tôm nè, nộm sứa nè, chè sen , chè bắp với cái món mi ưa nhất là bánh lá, bánh nậm.

    Hoài xoay người ôm riết chị An vào lòng, rồi dí một ngón tay vào cái cổ cao trắng ngần của chị:

    - Nè, có nói ra là ai đến nhà mình túi ni không? Tui chọt cho chết bây giờ nì?

    Chị An cười khúc khích vùng vẫy la lớn lên:

    - Con kia, mi không biết ốt dột hả? Con gái giỡn chi mà giởn dai dữ rứa? Bỏ tau ra!

    Tiếng mạ ngân nga vang lên từ nhà sau:

    - Con An, con Hoài không xuông phụ mạ mà làm chi lục đục trên nớ ?

    Chị An thoát được khỏi tay Hoài, cười lanh lãnh chạy vụt ra khỏi phòng.

    Hoài ngồi vòng tay ôm gối, úp hai gò má đỏ bừng nóng hôi hổi vào tay áo lụa, thừ người suy nghĩ: là ai vậy ta? Con bác Nguyện thì mình không ưa, con trai chi mà gặp con gái mặt mày đỏ lựng, không nói được tiếng mô chỉ lúng búng trong mồm. Còn con chú Phán thì còn nhỏ tuổi hơn mình nhiều. Chẵng lẻ lại là . anh? Chưa chi Hoài đã thấy tim mình đập rộn ràng trong lồng ngực, hai ngón tay búp măng xoắn muốn rách vỏ áo gối lụa. Hôm qua anh có ghé nhà chơi với ba me, mình chỉ kịp chạy núp sau cửa, không ngờ mới có mấy năm mà anh khác ghê, rắn rỏi, cao lớn, da mật ong, khác hẵn hồi còn tắm sông, bắt chuồn chuồn cắn rún năm xưa. Hoài chợt bắt gặp mình đang mĩm cười, soi trong gương, hồnc căng hai má." Người chi mà bí mật quá, gặp người ta chĩ cười tủm tĩm khen lớn khen xinh, mà chẳng nói chi hết. Ðã vậy túi nay, người ta không thèm nhìn mặt, cho bỏ ghét".

    Có tiếng dàn guitar bập bùng vẵng sang từ hàng chè tàu xanh mướt ngăn cách hai nhà, Hoài lim dim mắt nhìn trộm sang, dáng anh nghiêng nghiêng bên cây đàn, mái tóc bồng bềnh che một bên mặt và từng tiếng thánh thót của bài nhạc classique "romance" hoà lẫn trong tiếng mưa buồn man mác. Một cơn gió mạnh xộc vào phòng mang theo những hạt mưa li ti lạnh buốt và hương Mai Chiếu Thủy nồng nàn, Hoài đóng vội cánh cửa sổ khi thoáng thấy đôi mắt đen của anh ngước lên nhìn đắm đuối. ?người chi mà kỳ".

    Hoài bước nhanh ra khỏi phòng, chạy ào xuống bếp bóc một miếng chả tôm nóng hôi hổi cho vào miệng. Mạ khẽ gõ chiếc đũa cả lên tay Hoài, mắng yêu:

    - Con gái chi mà hư thân quá, chưa đi đã chạy, chưa nói đã cười, ăn không coi nồi, ngồi không coi hướng. Mai mốt đây rồi về nhà chồng người ta cười mạ thúi mũi.

    Hoài nũng nịu ôm cổ mạ:

    - Thôi mà mạ, cho con xin đi, cứ chửi con hoài, con không đi lấy chồng mô, con ở vậy nuôi mạ suốt đời.

    Mạ nhăn mặt, đẫy Hoài ra, vuốt lại tóc:

    - Thôi đi cô, tui còn lạ chi mấy cô nữa, nơi liến láo rứa rùi ba bảy hai mươi mốt ngày là bỏ mạ theo chồng hết. Túi nay nhà người ta tới làm quen với mình đó, rồi hỏi xin cái lể dạm ngõ, cô liệu có ưng không để cho tui còn tính.

    Chị An cười dài giọng:

    - Tau thấy được đó Hoài, bên đó với bên ni là nhà hàng xóm, bước qua bước lại mấy bước thôi. Có chuyện chi nó ăn hiếp mi thì mi chạy về mét mạ.

    Hoài chun mũi, hít một hơi dài mùi bắp sữa ngọt ngào. Tay chị An xát đều con dao hai lưởi xắt ngọt theo thân bắp óng anh màu vàng mở gà. An nhón tay mở nắp vung nồi nước luộc cùi bắp, lao chao:

    - Ui, bắp cồn Hến hả mạ? Túi nay mạ đãi to rứa?

    - Ờ, sáng sớm ni mạ mua được mớ bắp cồn, may mình nhanh tay không thì cũng hết.

    Hoài cúi đầu bên mâm bánh lá nghi ngút khói, nhỏ giọng lí nhí:

    - Có phải không mạ Có phải nhà Mệ Nghĩa hàng xóm hỏi con không?

    - Ừa, người ta con nhà hoàng tộc, quý phái, nền nếp, mà anh Huy thì con đã biết rồi, người ta ăn học dàng hoàng ở Sài gòn về, nay mai lại đi nước ngoài tu nghiệp. Con lấy nó là có phước ba đời con ạ.

    Hoài quay ngoắt đi, che miệng cười:

    - Mà sao mạ không hỏi ý con, lỡ con không ưng thì răng?

    Mạ gí một ngón tay dính bột bánh vào cái trán dô bướng bĩnh của Hoài, đay nghiến:

    - Mồ tổ cha cô, tui lại còn phải hỏi ý kiến cô nữa sao, ba me đặt đâu thì con ngồi đó, áo mặc sau qua khỏi đầu, ngày xưa tao lấy cha tụi bay có biết mặt mô mà cũng con cái đầy đàn, sống với nhau đến bây chừ không có một lời tiếng chi!

    Hoài bụm miệng cười:

    - Vì cha con đẹp trai nhất làng mà mạ.

    Mạ bật lên cười, đôi má đỏ hồng, mắt đen lóng lánh như chuổi ngọc trai đeo trên cổ:

    - Cha tổ cô, chỉ có cái miệng nói xàm là không ai bằng. Không đi hái cho tui mấy cánh sen ướp trà mà còn đứng đó cười à? Nhân tiện hái cho tui nắm rau thơm về thái ghém ăn với cơm Hến hỉ!

    Hoài mang guốc gỗ vông lẹp kẹp, quàng vội chiếc nón lá mỏng bứơc ra sau vườn, mưa chỉ còn lắc rắc trên tàng nhản ngự trĩu trái vàng ươm. Cây khế bên hồ rung rinh, những cánh hoa tím thẫm hình sao rụng li ti trên mặt nước. Hoa Sen đã kịp nở rộ giữa hồ sau mùa trăng, những cánh hoa màu hồng nhạt vường bụi phấn vàng lấm tấm run rẩy trong gió như những bàn tay thon thả của con gái vươn lên trên lá sen màu xanh ngọc lóng lánh giọt mưa. Hoài đang nghiêng người với lấy một cành sen gần nhất thì chợt một giọng trầm ấm cất lên ngay sau lưng:

    - Ðể anh hái cho. Coi chùng té.

    Hoài dấu ngay khuôn mặt nóng bừng và run rẫy sau vành nón lá, lí nhí:

    - Làm người ta hết hồn à.

    Anh bật cười nhỏ, tinh nghịch:

    - Răng mà hết hồn? Anh làm chi mà em mất hồn dữ rứa?

    Hoài vùng vằn giận dỗi, xoay mặt lại, quên hết mắc cỡ:

    - Anh mà còn chọc như rứa là em không thèm nói chuyện với anh nữa mô.

    - Thôi anh xin lỗi mà, anh đi xa về, răng không thèm nói chuyện với anh? Răng mà lại trốn anh?

    Hoài chợt thấy mắt mình rưng rưng:

    - Người ta đi học ở xa, thiếu gì cái đẹp cái hay, tui nỏ có biết gì, nỏ có dám nói chuyện.

    Anh lại cười khẻ, ánh mắt ấm nồng như lửa:

    - Anh nỏ có thấy cái chi đẹp, cái chi hay như ở Huế mình hết. Em có nhớ câu ni không? "học trò xứ Nghệ ra thi, thấy cô gái Huế chân đi không đành". Chiều nay anh dẫn ba me qua nhà, em có chịu không?

    Hoài cúi đầu thật thấp:

    - Em không biết chi, để ba me tính. Chuyện của người lớn, có phải chuyện của em.

    - Răng không phải chuyện của em? Anh chỉ muốn biết tình cảm của em thôi. Em nghỉ sao ? Răng anh viết thư hỏi mà em không trả lời?

    Hoài cười mĩm, giơ tay ngắt một cọng ngò xanh ngắt đưa lên mũi:

    - Dân đi học Sài gòn mà không biết chi hết á? Con gái Sài gòn nói ra răng: "đưa tay ngắt lấy cọng ngò."

    Chưa nói hết câu, Hoài xoay vội người bỏ chạy vào trong nhà, má itóc thề đen mướt tung lên che đôi con mắt sắc lúng liếng tình tứ. Tiếng anh rạng rỡ đuổi theo:

    - Nè, sao không đem sen vào cho me? Túi ni đọc cho anh câu còn lại nghe!

    Hoài dừng lại bên cửa bếp ngăn hơi thở rộn ràng, thì thầm:

    - Người đâu nói không biết dị, mạ của người ta, chứ mạ mô của mình !!!

    **** **** ****

    Ðêm.

    Trăng lạnh và mờ đục trên nền trời đen thăm thẳm.

    Không gian sau mưa mát như thạch mới cắt, thấm đẫm mùi hương nồng nàn của hoa Lài, hương ngan ngát của hoa Ngâu, thanh tao của hoa cau và hương ngọt ngào của nhản lồng chín tới.

    Hoài ngồi trên hàng ba, mái tóc thề che nghiêng khuôn mặt trái xoan trắng mờ mờ trong sương đêm, đôi khi chìm lẫn với bông bướm bạc đong đưa bên thềm. Anh ngồi đối diện, ngón tay thon dài gõ rời rạc trên đàn guitar. Hoài chợt mĩm cười vu vơ, nhớ đến buổi ban chiều khi anh và ba me mới đến trước cổng rào, mạ đã hối hã giục chị An ra mở cửa, tóc anh vương li ti những bông mận trắng tinh khiết. Lúc Hoài khép nép ra chào, cô kịp thấy mắt anh đắm đuối nhìn cô chiêm ngưỡng. Chị An đã dấm dúi xoa nhẹ một lớp phấn nụ Mệ Sen lên làn da trắng mịn của Hoài, hai gò má tròn đầy phơn phớt phấn nụ màu hồng sen, và môi chúm chím ững lên một màu hồng nhạt trinh bạch. Chị An tát khẻ vào má Hoài xuýt xoa khen em tui tươi như quả táo. Còn trong mắt anh, Hoài thấy ánh sáng thảng thốt của hoàng tử khi gặp cô Tấm đi hội thử hài.

    Anh chợt ngẩng đầu lên, nheo mắt:

    - Răng từ đầu buổi tới chừ em không nói chi hết?

    - Có chi mô mà em nói. Em nghe anh đàn.

    - Bây chừ mỗi ngày anh đều sang đây chơi, em đồng ý không?

    Hoài dẫu môi:

    - Anh sang hoài, chị An chọc em. Dị lắm.

    - Hay. em sang nhà anh.

    - Vô duyên chưa kìa, người ta trộ chết, ai mà con gái lại sang nhà con trai chơi.

    - Sao hồi nhỏ ngày nào em cũng sang chơi được? Em sang đi rồi anh hái mít non chấm muối ăn, anh dạy em bơi sang Gia hội, chiều thì mình đi thả diều.

    - Xí.Anh chộ người ta hoài? bây giờ người ta lớn rồi, ai còn ăn mít non chấm muối. Người ta cũng không cần ai dạy bơi.

    Anh bật cười:

    - Vậy mà anh tưởng em còn nhỏ hoài như hồi anh bắt chuồn chuồn kim cắn rún cho em biết bơi, đau quá trời mà em gan cóc tía nằm cắn môi không dám khóc.

    Hoài cúi đầu cảm động:

    - Răng mà anh nhớ dai rứa. Anh còn nhớ gì nữa không?

    - Nhớ nhiều chớ. Anh nhớ lúc anh đạp xe chở em lên Trùi chơi, rồi hai đứa mình ăn bánh bèo cắn ớt trâu cay xé lưỡi, rồi trời mưa mình tắm mưa, té xe xuống ruộng bắp, em nhớ không? Anh và em tức quá bẻ bắp nướng ăn tới túi mới về. Hai đứa bị một trận đòn tét đít.

    Hoài bật cười khúc khích. Anh chợt nắm nhẹ tay Hoài.

    - Anh còn nhớ nhiều, nhiều lắm, ba năm đi học.

    Hoài cắt ngang, tức tưởi:

    - Ba năm đi học là ba lá thư, anh nhớ cái chi mà mỗi năm chỉ gửi cho em có một lá thư?

    - Em quên rồi. Người xưa nói "ứng thị tiên lang hoài biệt hận, ức nhân toàn tại bất ngôn tri".

    Hoài ngâm khe khẻ:

    - "Hẵn chàng ôm hận vì xa cách. Nổi nhớ cần chi thốt thành lời". Vậy anh gửi cho em tờ giấy trắng không đi, đừng có chữ mô. Mà phải là mỗi ngày một tờ, 1080 tờ tất cả.

    Anh chợt nghiêm giọng:

    - Em thì tính bằng ngày, bằng tháng, còn anh thì anh thở cũng là hơi thở của Huế, tâm trí luôn nghĩ về Huế, có nhiều lúc anh cứ nghĩ mình còn ở Kim long, bước sang hàng chè tàu là gặp được em.

    Hoài vẫn ấm ức:

    - Nhưng anh nhớ Huế chứ nhớ chi em?

    Hoài thấy tay mình bị xiết chặt trong tay anh nóng hổi:

    - Sao em cứ ương với anh như ngày nào vậy Hoài? Em có biết em là chi của anh không? Em là tất cả Huế của anh.

    Hoài cắn chặt môi rung rung, một giọt nước mắt lớn đọng hoài trên mi không rơi xuống. Tim Hoài đập rộn ràng người cô lâng lâng như đang bay lơ lững giữa bầu trời đêm cao trong thăm thẵm lấp lánh màu trắng sửa của dãi Ngân hà. Gío đêm phơ phất mang theo một làn hương thanh sạch mát rười rượi. Ðêm của Huế.
    Similar Threads
  • #2

    đọc bài ni là biết em tui người Huếnếu khg cũng có dây mơ rể má rồi khg trật mô nờ tự nhiên thấy gần gủi quá he he đọc bài ni thấy sống lại tuổi 20 và nhớ Huế ghê đó cám ơn em nhiều

    Comment

    • #3

      ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi bichlien101046 View Post
      đọc bài ni là biết em tui người Huếnếu khg cũng có dây mơ rể má rồi khg trật mô nờ tự nhiên thấy gần gủi quá he he đọc bài ni thấy sống lại tuổi 20 và nhớ Huế ghê đó cám ơn em nhiều
      má em người HUế, ông ngoại giòng hoàng tộc, nên cũng gọi là có dây mơ rể má đó mờ chi. Nhỏ lớn về HUế có mấy lần mà cũng thương nhớ quê mẹ chị ui!

      Comment

      • #4

        NHỚ HUẾ

        Bạn HTN,
        Tôi thích bài viết này của bạn, nhất là mấy câu đối thoại tiếng Huế. Tôi bỏ Huế đã 40 năm, khi đưa ngôn ngữ Huế vào câu viết, tôi vẫn bị lai. Ông bác sĩ Bùi Minh Đức bỏ công 18 năm trời để viết cuốn "Từ điển tiếng Huế" thật không uổng công, nghe nói hay. Có nhiều từ rất bình thường như "trai", "gái" vậy mà tiếng Huế có khi dùng ghép lại trở thành một từ ghép mang tính nhận xét, thuộc từ:
        - Mạ coai tề, con nớ mới chừng nớ tuổi mà đã "trai gái" rồi tề!
        Hi! vui ghê bạn hí.
        Cảm ơn bạn.
        Đã chỉnh sửa bởi Nguyễn Lương Tuấn; 16-05-2013, 07:59 PM.

        Comment

        • #5

          ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Tuan Nguyen View Post
          Bạn HTN,
          Tôi thích bài viết này của bạn, nhất là mấy câu đối thoại tiếng Huế. Tôi bỏ Huế đã 40 năm, khi đưa ngôn ngữ Huế vào câu viết, tôi vẫn bị lai. Ông bác sĩ Bùi Minh Đức bỏ công 18 năm trời để viết cuốn "Từ điển tiếng Huế" thật không uổng công, nghe nói hay. Có nhiều từ rất bình thường như "trai", "gái" vậy mà tiếng Huế có khi dùng ghép lại trở thành một từ ghép mang tính nhận xét, thuộc từ:
          - Mạ xem tề, con nớ mới chừng nớ tuổi mà đã "trai gái" rồi tề!
          Hi! vui ghê bạn hí.
          Cảm ơn bạn.
          cảm ơn bạn có cùng niểoi niềm hoài hương về Huế như mịnh mình cũng ngiền nghe tiếng HUệ đọc bài viết về cá diếc, cá lúi mùa lụt của bạn thật sinh động và nặng tịnh tHÍCH LĂM. Mình cũng muốn đọc cuốn từ điển tiếng HUế của ông BS Bùi Minh đức để xem ra rặng
          chúc bạn 1 ngày vui nhẹ

          Comment

          • #6

            Truyện đọc nhẹ nhàng mà thiệt hay, y như tâm tình của trai gái thuở mới lớn, đượm vẻ thầm kín của Huệ xa xưa. Thì ra tác giả là nhân vật chính trong bài Ngày Xưa Hòang Thị. Chắc bạn viết để nhớ cái thuở "ép vào cuối vở, muôn thuở còn thương còn thương" hử.

            Mình ít đọc truyện về Huế nên chỉ nhớ cuốn tiểu thuyểt Mưa Trên Cây Sầu Đông của chị Nhã Ca. Và hôm nay là câu truyện ngăn ngắn này. Cám ơn tác giả nhé.

            Comment

            • #7

              ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi SauDong View Post
              Truyện đọc nhẹ nhàng mà thiệt hay, y như tâm tình của trai gái thuở mới lớn, đượm vẻ thầm kín của Huệ xa xưa. Thì ra tác giả là nhân vật chính trong bài Ngày Xưa Hòang Thị. Chắc bạn viết để nhớ cái thuở "ép vào cuối vở, muôn thuở còn thương còn thương" hử.

              Mình ít đọc truyện về Huế nên chỉ nhớ cuốn tiểu thuyểt Mưa Trên Cây Sầu Đông của chị Nhã Ca. Và hôm nay là câu truyện ngăn ngắn này. Cám ơn tác giả nhé.
              hehe, mình mê bài thơ Ngày xưa Hoàng thị nên lấy bút danh này thôi, chứ chị Ngọ của Phạm Thiên Thư ngày xưa chắc giờ là bà Ngoại bà Nội rui..
              tác giả nửa của HIế nhiều người nổi tiếng lắm, ngoài NHã ca, còn có Lệ Hằng, Tuý HỒng, Nguyễn thị HOang....mình chỉ là xúc cảm nhớ quê mẹ mà viết ra thôi..

              Comment

              • #8

                Nhắc đến bài Ngày Xưa Hòang Thị mà bạn yêu thích, xin hỏi bạn là bài thơ thì Phạm Thiên Thư, còn lời bài hát thì do ai viết? (góp ý: Phạm Duy và....??)

                Comment

                • #9

                  ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi SauDong View Post
                  Nhắc đến bài Ngày Xưa Hòang Thị mà bạn yêu thích, xin hỏi bạn là bài thơ thì Phạm Thiên Thư, còn lời bài hát thì do ai viết? (góp ý: Phạm Duy và....??)
                  Xin phép bạn tôi được trả lời hớt:
                  Theo tôi được biết, bản nhạc "Ngày xưa Hoàng thị" quá nổi tiếng, hầu như ai cũng đều biết và thuộc lòng, đó là một bài thơ của Phạm Thiên Thư được Phạm Duy phổ nhạc. Chẳng hay bạn hỏi như vậy là có ý gì khác?

                  Comment

                  • #10

                    Ui chao ơi! nếu viết vô "O tê răng mà "Ngẵng " thay vì "nghịch"
                    và O tê chơ "tề" thì rất là Huế Miền biết mấy !!!!
                    En Tuân ơi ... nhưng thôi góp ý cho "Bui cửa bui nhà" chư như rứa cũng"Đặng " rồi chơ hè!!! cảm ơn cho "dớ Huế" bức diều rứa

                    Comment

                    • #11

                      ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi HAITRIEUAM2508 View Post
                      Ui chao ơi! nếu viết vô "O tê răng mà "Ngẵng " thay vì "nghịch"
                      và O tê chơ "tề" thì rất là Huế Miền biết mấy !!!!
                      En Tuân ơi ... nhưng thôi góp ý cho "Bui cửa bui nhà" chư như rứa cũng"Đặng " rồi chơ hè!!! cảm ơn cho "dớ Huế" bức diều rứa
                      Ui chao ơi! tui là dân Huế Tiên Nộn mà anh nói như rứa thì tui chịu chi thấu! Răng ri hè?

                      Comment

                      • #12

                        ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi SauDong View Post
                        Nhắc đến bài Ngày Xưa Hòang Thị mà bạn yêu thích, xin hỏi bạn là bài thơ thì Phạm Thiên Thư, còn lời bài hát thì do ai viết? (góp ý: Phạm Duy và....??)
                        Nhà thơ Phạm Thiên Thư Với nhiều người thì "Ngày xưa Hoàng thị" (kể cả thơ lẫn nhạc) từng là một tuyệt tác. Nhưng với chính nhà thơ Phạm Thiên Thư thì “đó chỉ là những kỷ niệm dĩ vãng, mối tình thoảng nhẹ vu vơ của thời trai trẻ”
                        Quê ông ở Kiến Xương- Thái Bình nhưng ông sinh ra ở Lạc Viên- Hải Phòng. Năm 1954, khi mới 14 tuổi, ông theo cha mẹ di cư vào miền Nam, ngụ tại căn nhà gần khu Tân Định- Sài Gòn.

                        “Tôi vẫn nhớ tới căn nhà những ngày ấy, đó là một căn nhà nhỏ nằm đằng sau chợ Tân Định. Cha tôi xin cho tôi học tại trường Trung học Văn Lang cách nhà chừng non một cây số. Tôi đã học hết tú tài ở đó”.

                        Ông nhớ lại: Cũng trong những năm học tú tài này, ông đã để ý một cô bạn học cùng lớp tên là Hoàng Thị Ngọ, cô gái đó quê gốc Hải Dương, ở gần nhà ông. Nhưng chỉ là để ý thôi chứ không dám ngỏ lời.

                        Hàng ngày, khi xếp hàng vào lớp, cô gái đứng ở đầu hàng bên nữ, nổi bật, mái tóc dài xoã trên bờ vai mảnh dẻ. Ông chỉ im lặng ngắm nhìn. Rồi khi tan trường, cô gái một mình trên đường về nhà, ông lại là kẻ lẽo đẽo theo sau.

                        “Cô ấy ôm cặp đi trước, tôi đi theo nhưng không dám lên tiếng. Trong bóng chiều tà, ánh nắng hắt qua hàng cây, cô ấy lặng lẽ bước, gây cho tôi những cảm xúc bâng khuâng khó tả. Cứ thế, tôi chỉ biết lặng lẽ đi theo sau cô ấy hàng ngày, giấu kín những cảm xúc của mình không cho bất cứ ai biết”.

                        Sau khi học xong tú tài, khác với nhiều người, Phạm Thiên Thư chọn cửa Phật làm chốn dừng chân. Ông theo học trường Phật học Vạn Hạnh, gửi hồn trong lời Kinh tiếng Kệ.

                        Thế nhưng mỗi khi đi ngang con đường một thủa, hình ảnh cô gái với mái tóc xoã ngang vai lại hiện về trong ông. Và trong một lần đắm chìm trong cảm xúc ấy, ông đã cầm bút viết lên bài thơ Ngày xưa Hoàng thị: “Em tan trường về- Đường mưa nho nhỏ - Chim non giấu mỏ - Dưới cội hoa vàng…”.

                        Ngày xưa Hoàng thị

                        Em tan trường về
                        Đường mưa nho nhỏ
                        Chim non giấu mỏ
                        Dưới cội hoa vàng

                        Bước em thênh thang
                        Áo tà nguyệt bạch
                        Ôm nghiêng cặp sách
                        Vai nhỏ tóc dài

                        Anh đi theo hoài
                        Gót giày thầm lặng
                        Đường chiều úa nắng
                        Mưa nhẹ bâng khuâng

                        Em tan trường về
                        Cuối đường mây đỏ
                        Anh tìm theo Ngọ
                        Dáng lau lách buồn

                        Tay nụ hoa thuôn
                        Vương bờ tóc suối
                        Tìm lời mở nói
                        Lòng sao ngập ngừng

                        Lòng sao rưng rưng
                        Như trời mây ngợp
                        Hôm sau vào lớp
                        Nhìn em ngại ngần

                        Em tan trường về
                        Đường mưa nho nhỏ
                        Trao vội chùm hoa
                        Ép vào cuốn vở

                        Thương ơi! Vạn thuở
                        Biết nói chi nguôi
                        Em mỉm môi cười
                        Anh mang nỗi nhớ

                        Hè sang phượng nở
                        Rồi chẳng gặp nhau
                        Ơi mối tình đầu
                        Như đi trên cát

                        Bước nhẹ mà sâu
                        Mà cũng hòa mau...
                        Tưởng đã phai màu
                        Đường chiều hoa cỏ

                        Mười năm rồi Ngọ
                        Tình cờ qua đây
                        Cây xưa vẫn gầy
                        Phơi nghiêng dáng đỏ Áo em ngày nọ
                        Phai nhạt mấy màu

                        Chân theo tìm nhau
                        Còn là vang vọng
                        Đời như biển động
                        Xóa dấu ngày qua

                        Tay ngắt chùm hoa
                        Mà thương mà nhớ

                        Phố ơi! Muôn thuở
                        Giữ vết chân tình
                        Tìm xưa quẩn quanh
                        Ai mang bụi đỏ
                        Dáng ai nho nhỏ
                        Trong cõi xa vời.
                        Tình ơi!... Tình ơi!...

                        Ông tâm sự: “Đây không phải là bài thơ đầu tay của tôi. Cha tôi tuy làm nghề thuốc nhưng ông có làm thơ, tôi còn nhớ ông đã từng đạt giải Nhì về thơ do một tờ báo ở Hà Nội trao tặng.

                        Khi còn nhỏ tuổi tôi cũng đã làm vài bài thơ và được cha tôi khen. Nhưng tôi làm thơ chủ yếu để trải lòng mình chứ không làm thơ chuyên nghiệp.

                        Vì vậy mãi đến năm 1968, tôi mới tự xuất bản tập thơ đầu tiên. In ít thôi, chủ yếu để mình đọc và tặng một số bạn bè thân. Tôi chẳng muốn nhiều người biết về mình”.

                        “Thế khi nào mọi người mới biết tới những bài thơ của bác?”- Tôi hỏi.

                        Phạm Thiên Thư trả lời: “Ấy là khi chúng tôi nhờ nhạc sỹ Phạm Duy phổ nhạc 10 bài Đạo ca do tôi viết lời, Phạm Duy gặp và tình cờ đọc được tập thơ của tôi.

                        Tôi cũng không nghĩ nhạc sỹ lại thích bài thơ Ngày xưa Hoàng thị đến thế, ông đề nghị phổ nhạc bài thơ đó. Dĩ nhiên được một nhạc sỹ nổi tiếng như Phạm Duy để ý đến bài thơ của mình thì có gì hạnh phúc bằng.

                        Và tôi cũng bất ngờ nghe lại bài thơ của mình khi đã phổ nhạc. Nhạc sỹ đã tôn bài thơ lên rất nhiều qua những giai điệu nhạc bay bổng”.

                        Vào những năm 70, bài Ngày xưa Hoàng thị đã trở thành một hiện tượng tại miền Nam Việt Nam. Ca sỹ Thanh Thúy là người đầu tiên thể hiện bài hát này và sau đó nhiều ca sỹ khác cũng chọn bài Ngày xưa Hoàng thị để hát, tạo thành trào lưu.

                        Thậm chí báo chí Sài Gòn cũng vào cuộc, nêu câu hỏi “Nhân vật chính trong Ngày xưa Hoàng thị là ai?”. Một số người tự nhận mình là nhân vật của bài thơ, số khác thì phân tích bài thơ rồi cho rằng nhân vật chính trong bài thơ là cô A, cô B nào đó...

                        “Ngày đó báo chí cũng gặp tôi hỏi chuyện tôi nói rằng đó là cô Hoàng Thị Ngọ nhưng không biết tại sao nhiều người vẫn không tin”. Ông bảo.

                        Nhạc sỹ Phạm Duy còn phổ nhạc thêm một số bài thơ tình khác của ông như Đưa em tìm động hoa vàng, Gọi em là đoá tình sầu, Em lễ chùa này…

                        Căn nhà của ông giờ là một quán cà phê nhỏ mang tên “Hoa vàng”, có lẽ ông lấy từ bài “Đưa em tìm động hoa vàng” để đặt tên.

                        Quán nhỏ nhưng bài trí khá đẹp nên khá đông khách. Có lẽ ít ai vào quán lại để ý tới một ông già có dáng như một lão nông hay ngồi lặng lẽ trong góc nhà lại chính là nhà thơ Phạm Thiên Thư.

                        Ông cười: “Thì tôi đâu dám nhận mình là nhà thơ”. Biết chúng tôi đang tìm hiểu về bài Ngày xưa Hoàng thị, cô con gái của ông tinh ý mở lại bản nhạc. Giọng ca của Thanh Thúy cất lên: “Em tan trường về- Đường mưa nho nhỏ…”

                        Ông buông bút, nhắm mắt. Có lẽ ông đang hồi tưởng về những ngày xa xưa, những ngày trên con đường trải nắng vàng, một chàng trai trẻ lẽo đẽo theo chân cô gái tên Ngọ có mái tóc dài xoã ngang vai… để rồi làm nên những vần thơ lung linh và xót xa đến thế.

                        Trọng Thịnh

                        trả lời bạn thì có bài báo này thôi, mình cũng chỉ biết thơ Phạm thiên Thư, phổ nhạc Phạm Duy, có lẻ chỉ có 2 người này là tác giả chính

                        Comment

                        • #13

                          Hihi,

                          Mình nghịch ngợm hỏi 1 câu cắc cớ làm mọi người xôn xao, lục lọi, tìm tòi, hoang mang và làm cái thread này sống động hơn. Âu cũng là niềm vui trong mấy ngày lễ. Chung chung thì ai cũng biết là đây là 1 bài thơ của thi sĩ/nhà sư Phạm Thiên Thư, và cố nhạc sĩ Phạm Duy đã phổ nhạc đầu thập niên 70. Và... hihi... Sầu Đông là 1 người có dự phần vào việc "viết lời" cho bài này. Để ngày mai có thì giờ, mình sẽ ghi lại chi tiết sự cố bất đắc dĩ này nhé.

                          "Vào những năm 70, bài Ngày xưa Hoàng thị đã trở thành một hiện tượng tại miền Nam Việt Nam. Ca sỹ Thanh Thúy là người đầu tiên thể hiện bài hát này và sau đó nhiều ca sỹ khác cũng chọn bài Ngày xưa Hoàng thị để hát, tạo thành trào lưu."

                          Bài viết của bạn Trọng Thịnh rất hay, tuy nhiên SĐ thấy có chỗ này sai. Bài này gia đình SĐ giữ bản quyền nên đã cùng bác Phạm Duy chọn ca sĩ Hòang Oanh làm người đầu tiên hát, phát sóng trên ti vi 1 buổi chiều. Nhưng sáng hôm sau ca sĩ Thái Thanh là người thứ nhì trình bày bài này trên radio và có lẽ ca khúc trên sau đó đã đi chung với tiếng hát Thái Thanh.

                          Hẹn ngày mai sẽ viết dài và chi tiết hơn nhé.

                          Chào thân mến - SĐ
                          Đã chỉnh sửa bởi SauDong; 28-05-2013, 08:52 AM.

                          Comment

                          • #14

                            cảm ơn bạn SĐ nhìu nhen, bây giờ mới biết thêm nhìu chi tiết thú vị như vậy về bài thơ nỗi tiếng nạy mình chờ thêm thông tin của bạn đọ thân ại

                            Comment

                            • #15

                              Xin chào SAUDONG trới ơi!may mà mình múa riu qua mắt thợ rồi mình cứ tưởng SD là lớp trẻ chả biết gì mình đã cười trong bụng giờ mới ngớ ra là gặp sư tổ giả nai hihi mình đang đợi để biết thêm nhiều điều kỳ thú xin chào bạn chúc mọi điều tốt đẹp
                              Đã chỉnh sửa bởi bichlien101046; 29-05-2013, 06:51 AM.

                              Comment

                              Working...
                              X
                              Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom