• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Chân dung của gã tù nhân

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Chân dung của gã tù nhân

    Chân dung của gã tù nhân

    Có nhiều đêm
    Ta lột xác
    Hóa thành ngày xưa…

    Những ngày của nắng mưa
    Con đường mòn nơi biên giới
    Mồ hôi và tuổi trẻ
    Máu và niềm tin
    Súng, đạn và bẫy, mìn
    Ta ngụp lặn trên lằn ranh
    Sống
    Chết

    Những vong hồn phảng phất
    Bay chập chờn giữa không trung
    Tiếng oán than của lũ côn trùng
    Quyện vào nhau
    Hóa thành những vì sao cô đơn lấp lánh

    Bầu trời đêm trĩu nặng
    Không đủ làm chùn bước lũ thú hoang
    Cái dịu dàng của vầng trăng
    Không đủ để loài người bớt đi vẻ bạo tàn, độc ác

    Ai đã cố tô đậm thêm màu bội bạc
    Ai đã gắng sức vun trồng những toan tính, âm mưu?
    Ta – kẻ lơ ngơ giữa đám sương mù
    Chẳng hề thấy rõ cái gì là chân lý!

    Nhưng,
    Từ đấy…
    Ta nhận thấy rõ ta
    Một gã tù nhân
    Một tên nô lệ!

    Có biết gì đâu mà ca ngợi?!
    Có hiểu được gì mà dám rêu rao?!
    Ta biết mình chẳng đủ sâu
    Không đủ cao
    Lại càng không đủ rộng
    Ta ôm cái số phần lận đận
    Cố lê lết, quơ quào cho đến lúc tàn hơi
    Thời trai trẻ đã qua rồi
    Ta đang đón chờ cái già nua, cằn cỗi…

    Nhiều khi, trái tim ta lo toan
    Ốm đau
    Mệt mỏi
    Ta chỉ còn lại mỗi mình em
    ( người bảo mẫu của những lúc ta yếu hèn )
    Để nhận biết tim mình còn ánh lên mầm sống

    Em cho ta giấc mộng
    Em tặng ta dịu dàng…
    Ta cố ôm thật chặt giữa vòng tay ngang tàng
    Chặt đến nỗi mắt, môi ta rỉ máu!

    Những con chim tìm về rừng sâu
    Ẩn mình
    Nương náu
    Cũng như ta nhìn em đau đáu
    Muộn màng
    Khi những vết thương được mơn trớn nhẹ nhàng
    Bãi chiến trường sẽ tự cúi gục đầu
    Ăn năn
    Sám hối…

    An Nhiên
    Similar Threads
  • #16

    Hồ mơ

    Sen hồng nở rực hồ thơm
    Hóa trăm ngọn nến xoay tròn mắt em
    Thấy lòng vừa lạ, vừa quen
    Cố nhân chợt nhớ… chợt quên mất rồi!

    An Nhiên

    Comment

    • #17

      Nói với trái tim

      Em ở trong ta
      Nhưng,
      Chưa bao giờ ta chạm được em
      Chưa bao giờ ta thấy mặt
      Chỉ nghe tiếng em thổn thức
      Thần trí đã lu mờ!

      Em cho ta giấc mơ
      Rồi làm ta buốt nhức
      Em cho ta hạnh phúc
      Rồi khiến ta khổ đau
      Em là nơi bắt đầu
      Cũng là nơi kết thúc

      Có những lần – tưởng chừng như ngã gục
      Ta chỉ còn lại mỗi mình em
      Ta ngồi suốt đêm
      Chẳng thể nào hiểu nổi đâu là biên giới
      Biết nhờ ai để phân định rạch ròi?!

      Em dịu dàng hơn mây trôi
      Em cuồng điên hơn thác lũ
      Em hoang dại hơn rừng rú
      Em nóng bức hơn mặt trời
      Em bí ẩn hơn biển khơi
      Không gian em sâu thẳm

      Em biết không?
      Em cho ta nhiều lắm!
      Nhưng,
      Cuối cùng chỉ còn là nỗi nhớ trong veo

      Đời chầm chậm trôi…
      Em dần dà khô héo
      Thế mà ta chẳng kịp lời sám hối, ăn năn…!!!

      An Nhiên.

      Comment

      • #18

        Tạ từ

        Tạ từ một giấc mơ yêu
        Ta về đếm lại trớ trêu trong đời
        Bao cay đắng lẫn ngọt bùi
        Ta đem gói giữa ngậm ngùi, tiếc thương

        Tạ từ như những giọt sương
        Hồn tan trong nắng - vô thường – thế gian
        Thu làm rụng chiếc lá vàng
        Bóng ta đổ xuống mấy ngàn giấc mơ

        Chữ tình từ tạ câu thơ
        Chữ yêu thổn thức đứng chờ trăng lên
        Tạ từ hai tiếng “Yêu em!”
        Hồn ta đẫm lệ… ướt mềm trái tim

        Tạ từ rừng vắng - lặng im
        Suối mơ tiễn biệt cánh chim giang hồ
        Ta về tẩn liệm bài thơ
        Chôn vào ký ức rồi ngơ ngẩn... buồn!

        Ngập ngừng từ tạ nụ hôn
        Tạ từ đôi mắt dỗi hờn đáng yêu
        Xin hoàng hôn chút nắng chiều
        Để ta nhuộm bóng yêu kiều – trong mơ!

        An Nhiên

        Comment

        • #19

          Gã tù nào sướng ghê ta?
          Được...sờ gối mộng đi ra đi vào
          Nửa đêm được ngắm trăng sao
          Tròn đêm góp gió ào ào mần thơ


          Comment

          • #20

            ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Uất Kim Hương View Post
            Gã tù nào sướng ghê ta?
            Được...sờ gối mộng đi ra đi vào
            Nửa đêm được ngắm trăng sao
            Tròn đêm góp gió ào ào mần thơ


            Sờ gối mộng – có gì mà sướng?!
            Chỉ không làm ảnh hưởng thần kinh
            Gã tù - rất hiểu phận mình
            Phải đành trọn kiếp tỏ tình với… thơ!

            Mỉa mai chi gã khờ tội nghiệp
            Suốt cuộc đời chẳng kịp chuyến xe
            Ôm hoài nỗi nhớ tròn xoe
            Gã tù lặng lẽ lắng nghe số phần...

            Comment

            • #21

              Chỉ là giấc mơ!

              Người đàn bà ngồi thầm lặng bên sông
              Bóng đêm choàng qua bờ vai thiếu phụ
              Con đò vô tư - nằm mơ ngủ
              Cơn gió dịu dàng – khẽ cất giọng ru êm…

              Người đàn bà cố úp mặt vào bóng đêm
              Vô tình để lộ ra một vầng trăng mười sáu
              Ước vọng vẫn tròn căng giữa không gian huyền ảo
              Sao cứ muốn chôn đời mình trong bóng tối cô đơn?!

              Những ngôi sao đêm - lấp lánh tủi hờn
              Buông xuống mặt sông biết bao nỗi niềm thầm kín
              Sao người đàn bà cứ mãi lặng im, câm nín
              Sao chẳng chịu thổ lộ một lời với con sông?!

              Có ai nghe - ở tận đáy lòng
              Lời con sóng đang thầm thì cùng thiếu phụ
              Như cánh én gọi mùa xuân đang còn mơ ngủ
              Hay mùa xuân đang ngóng chờ đàn én trở về thăm?

              Em đã nghe gì trong tiếng vọng từ cõi xa xăm?
              Em đã thấy gì sau một đời dâu bể?
              Còn tôi,
              Tôi biết gì trong những điều không thể?
              Tôi hiểu gì khi bóng xế đầu non?

              Cái thông minh – em cố chôn chặt trong lòng
              Mà vẫn cứ rạng ngời trên mi mắt
              Có ai nhận ra một niềm suy tư thanh thoát
              Đang quyện chặt lấy niềm khao khát trong tôi?!

              Em dịu dàng như làn nước nhẹ trôi
              Em tinh tế như gió trời đang thở
              Em bao la như thảo nguyên xanh cỏ
              Em mặn mà như biển cả thênh thang

              Nhiều lúc, tôi nhìn em rất giống vầng trăng
              Vừa thật gần gũi mà cũng vừa xa xôi quá!
              Em cho tôi nhiều giấc mơ rất lạ
              Rồi bỏ mặc tôi lang thang suốt một cõi đi về!

              Đêm nay, tôi lại lạc vào cõi u mê…
              Và, em vẫn âm thầm trở về ngồi bên dòng sông chờ đợi
              Một tiếng “Anh yêu!” làm rung cả màn đêm diệu vợi
              Để cuối chân trời rụng xuống cánh sao Mai…

              An Nhiên

              Comment

              • #22

                Chỉ cần em thấu hiểu

                Có những nỗi buồn
                Vô bờ
                Vô bến
                Có những nỗi đau
                Như đã đến tận cùng
                Nỗi buồn kia cần chi vài tiếng nói
                Lạ lùng!
                Nỗi đau đó cần gì dăm lời thơ
                Tẻ nhạt!

                Em hãy đến
                Cho ta dòng nước mắt
                Khi một ngày ta lìa bỏ thế gian
                Ta chỉ cần một dòng lệ
                Dù rất muộn màng
                Một dòng lệ lặng rơi
                Không thành tiếng

                Hãy để yên cho dòng lệ kia
                Bốc hơi rồi tan biến
                Bao tiếng đời chỉ làm vẩn đục nỗi đau
                Hãy nhìn xem cái im lặng rất nhiệm mầu
                Lặng im như bờ cát mà biển xanh luôn thấu hiểu

                Cũng như mỗi khi ta biết lòng em
                Đớn đau
                Nặng trĩu
                Em chỉ cần một ánh mắt cảm thông
                Còn hơn xa những lời tha thiết, mặn nồng
                Còn hơn rất nhiều câu sẻ chia sáo rỗng!

                Nếu một ngày ta chẳng còn sự sống
                Em hãy cho ta dòng lệ nóng
                Thật lặng im
                Như bầu trời im lặng ngắm cánh chim
                Mà chỉ mình chim biết… sắp bùng lên trận bão…!!!

                An Nhiên

                Comment

                • #23

                  Phân vân

                  Ta trông gà hóa cuốc
                  Hay cuốc hóa thành gà?!
                  Cuộc đời quá bao la
                  Suốt đời ta nhầm lẫn!!!

                  Ta thật là ngớ ngẩn
                  Hay người quá uyên thâm
                  Trong suốt cõi trăm năm
                  Biết gì mà phân biệt?!!!

                  Những lời thơ thống thiết
                  Ý thơ rất đau buồn
                  Tưởng chừng như sóng cuồng
                  Thật ra không phải vậy!

                  Nhà thơ tài thế đấy
                  Cái gì cũng nên thơ
                  Chập chờn thực và mơ
                  Ta là người hay thú?!!!

                  Ta là công hay cú?
                  Ta là hổ hay mèo?
                  Cao, thấp chừng bao nhiêu
                  Ai biết đường phân biệt?

                  Có người luôn tha thiết
                  Yêu trời, đất, muôn loài
                  Yêu ngọn cỏ, cành cây…
                  Yêu luôn điều hợm hĩnh!

                  Ta nhìn đời xúng xính
                  Tập nói, cười xun xoe
                  Ta nghe đời rủng rỉnh
                  Tập đứng, ngồi ngo nghoe

                  Đi một vòng dâu bể
                  Thấy trời, đất buồn vui
                  Về nhà thắp ngọn nến
                  Nghe bóng mình đãi bôi

                  Nhặt một cánh sao rơi
                  Màn đêm sâu thăm thẳm
                  Ta buông mình chìm đắm
                  Giữa bộn bề thế nhân…!

                  An Nhiên

                  Comment

                  • #24


                    Người và Thơ

                    Thơ là người
                    Hay người là thơ ?

                    Những bài thơ anh thật thà
                    Những câu thơ anh dễ hiểu
                    Đã là bão, dông thì cần gì cường điệu
                    Đã là nhung, gấm thì thêm chi bóng bẩy, lụa là

                    Em đủ từng trải để nhận ra
                    Anh dữ dội, cuồng say như biển mặn mà
                    Anh mềm mại, êm ái như Dòng Sông dịu ngọt
                    Như mầm xanh tươi, tốt
                    Mọc ngang tàng giữa vùng núi đá hoang vu

                    Trước cuộc đời chật chội, ngục tù
                    Thơ anh vẫn khoác lên vai mình đôi cánh
                    Rồi chở tâm hồn em bay khắp trời xanh
                    Để cho em biết thiên đường là có thật

                    Những câu thơ hay nhất
                    Đâu chỉ có ngợi ca về tình yêu, hạnh phúc
                    Những bài thơ đẹp nhất
                    Đâu hẳn chỉ là những mộng mị thần tiên
                    Có ai yêu mà không đau khổ, muộn phiền
                    Có ai yêu mà chẳng bao giờ lo toan, trăn trở ?!

                    Đọc những lời thơ anh – em nghe tình yêu đang thở
                    Ngực em lại căng lên dòng dưỡng khí trong lành
                    Giờ này, em ước gì bên cạnh có anh
                    Chắc lòng em sẽ cháy bùng lên ngọn lửa…

                    Người và thơ – em đặt mình chính giữa
                    Để nhìn bên trong thật thâm sâu, tinh tế
                    Để ngắm bên ngoài rất giản dị, thật thà
                    Anh và thơ - em chia đều thành hai nửa
                    Một nửa để lúc gần, và dành một nửa để lúc xa…!

                    Hoàng Hạc

                    Comment

                    • #25

                      Thực và mơ

                      Thơ và người
                      Như thực và mơ !

                      Chưa bao giờ anh mong làm thi sĩ
                      Chẳng bao giờ muốn ai gọi mình là nhà thơ
                      Anh chỉ cố gắng viết ra những giấc mơ
                      Hay chỉ chăm chút vẽ lại những gì mình ao ước

                      Từ khi được cùng em chung bước
                      Anh nhận ra một trái tim nhân hậu, dịu dàng
                      Cho dẫu lời yêu thốt ra quá muộn màng
                      Anh vẫn kịp hiểu thế nào là hạnh phúc
                      Thế nào là nhung nhớ, đợi mong

                      Trước cuộc đời cũng lắm khúc như dòng Sông
                      Em vẫn đứng thẳng người để đối mặt cùng bao thay đổi
                      Có nhiều khi trái tim yêu mệt mỏi
                      Thế mà… nụ cười chẳng bao giờ héo úa trên môi

                      Khi tình yêu đã lên ngôi
                      Anh thừa sức nhận ra có quá nhiều chông gai, thử thách
                      Khi tình yêu tràn đỏ đôi môi
                      Em chẳng ngại chi trước hai đầu khoảng cách

                      Làm sao biết được số phần mà vội buông lời than trách
                      Nên suốt đời, anh cứ mãi nghi ngờ giữa thực và mơ

                      Em gieo vào tim anh một nụ cười đẹp như thơ
                      Anh nhận lấy như con ong lần đầu biết ngắm hoa, thèm mật
                      Giá mà… ta đừng ở cách nhau hai đầu quả đất
                      Chắc đêm nào anh cũng cầm tay em để tô đậm chữ ái ân…

                      Cái gì là xa?
                      Cái gì là gần?
                      Cái gì là mơ?
                      Cái gì là thực?
                      Tự nhiên, anh nghe tiếng cười em rộn vang trong lồng ngực
                      Nghe hạnh phúc nói rằng :“Mơ là thực – Thực là mơ”…!!!

                      An Nhiên

                      Comment

                      • #26

                        Bài thơ của mẹ

                        Em đưa con ra phố
                        Chợ buồn bỗng dưng vui
                        Ơ này, con gái nhỏ
                        Con hiểu chi mà cười?!

                        Mẹ cho con tấm áo
                        Bố tặng cả tâm hồn
                        Con đi giữa hoàng hôn
                        Bàn chân vui như sáo

                        Thiên hạ ngắm con chào
                        Thấy ngày xưa của mẹ
                        Từng lời con thỏ thẻ
                        Rất giống mẹ ngày xưa…

                        Thiên hạ nhìn con thưa
                        Thấy ngày xưa của bố
                        Nhẹ nhàng như cơn gió
                        Giữa biển đời bao la

                        Đôi mắt con thật thà
                        Như tâm hồn của bố
                        Con cười đẹp như hoa
                        Như nụ môi mẹ nở

                        Em đưa con xuống phố
                        Anh ngắm mãi rồi cười
                        Bao lấm lem tiếng đời
                        Tan theo từng cơn gió

                        Em cùng con gái nhỏ
                        Như trăng, gió đùa vui
                        Vô tư như lá cỏ
                        Yêu biết chừng nào nguôi!

                        Con là tình thơ cuối
                        Cả đời mẹ ước mơ
                        Bố không phải nhà thơ
                        Sao vần thơ quá đẹp?!

                        Con ơi! Đừng khép nép
                        Hãy xem bố ngang tàng
                        Con ơi! Đừng bàng hoàng
                        Khi mẹ yêu màu thép

                        Con là bài thơ đẹp
                        Mẹ yêu quá đi thôi!
                        Mẹ cũng yêu bố lắm
                        Bài thơ của mẹ ơi!

                        Hoàng Hạc

                        Comment

                        • #27

                          THU TÀN



                          THU TÀN


                          Thu trở mùa, vườn xưa xót xa đau
                          Chiều hoang vắng mang thêm nhiều trăn trở
                          Lời anh ru nhịp trầm buồn hơi thở
                          Trót mất rồi dấu ái tháng ngày qua

                          Nhặt yêu thương, gom cả những thiết tha
                          Chôn thật kín niềm đau miền dĩ vãng
                          Chông chênh mảnh hình hài theo năm tháng
                          Nấm mồ hoang vùi lạnh mối tình ai

                          Chiếc lá vàng đâu có được ngày mai
                          Sẽ rơi rụng, dẫu tiếc hoài đâu thể ?
                          Anh và em, mình đã xa nhiều thế
                          Có lẽ nào còn gặp lại chăng anh ?

                          Nghe lạc loài giấc mộng của ngày xanh
                          Giờ héo úa tự tấm lòng tri kỷ
                          Mình xa nhau, thật xa rồi anh nhỉ !
                          Khép tình buồn... trôi theo chuổi mênh mang....



                          Dạ Quỳnh

                          Dạ Quỳnh xin cảm ơn An Nhiên đã ghé thăm nhà
                          Mến chúc An Nhiên luôn vui và nhiều thơ hay
                          Dạ Quỳnh



                          Hãy cho đi và ta sẽ còn mãi

                          Comment

                          • #28

                            Mơ là giấc mơ

                            Có khi nằm mơ
                            Thấy mình như trẻ nhỏ
                            Tôi nằm lăn trên thảm cỏ
                            Ngắm bầu trời bằng đôi mắt trong veo
                            Cái nhìn thật hồn nhiên
                            Thật tinh khiết
                            Chẳng hiểu chi là hạnh phúc
                            Chưa biết gì là khổ đau

                            Một đêm,
                            Ngồi dưới vòm trời đầy sao
                            Bóng tối vẫn đậm màu
                            Tôi nghe gió thở
                            Khi Trăng vừa về trước ngõ
                            Cõi lòng tôi nhẹ hẫng
                            Vô thường

                            Một đêm - mơ thấy mình là giọt sương
                            Nghe trời, đất thấm vào hồn như rượu
                            Tôi ôm lấy vầng Trăng
                            Ngắm thế gian đắm chìm trong giấc ngủ
                            Chỉ còn lại một mình thao thức, tương tư…

                            Rồi một ngày giữa mùa thu
                            Tôi mơ thấy em
                            Dịu dàng
                            Tươi thắm
                            Em xinh như hoa
                            Em tươi như nắng
                            Đủ lòng tôi cháy bỏng một mặt trời

                            Muốn mời em rong ruổi khắp nơi
                            Tôi chọn hái từng khóm mây mang màu thần thoại
                            Kết lại thành chiếc thảm đẹp như thơ
                            Tôi sẽ dìu em lượn bay giữa bầu trời xanh thẳm
                            Bay ngược về miền cổ tích hoang sơ...

                            Từ đó,
                            Tôi mơ là giấc mơ
                            Để chẳng một điều gì bị giam cầm, xiềng xích

                            Niềm hạnh phúc
                            Nỗi khổ đau
                            Những gì ta đã chia sẻ cùng nhau
                            Điều gì đã thoát bay ra bên ngoài cái giới hạn?

                            Bầu trời đêm có bao nhiêu vì sao sáng
                            Dòng sông này, ai đếm nổi phù sa
                            Tâm hồn người là một cõi bao la
                            Ai đếm được buồn, vui nơi thế tục?

                            Một cuộc tình có bao nhiêu cảm xúc
                            Giấc mơ yêu có mấy sắc màu
                            Bản trường ca đến khi nào kết thúc
                            Biết đâu đến cuối đời vẫn ngồi hát cùng nhau...

                            An Nhiên

                            Comment

                            • #29

                              Thu đau buồn nhìn vườn xưa rụng lá
                              Chiều sương mờ choàng kín những vòm cây
                              Gió heo may dìu chiếc lá thoảng bay
                              Khách thơ bỗng nghe rung miền ký ức…

                              Niềm yêu thương ngủ mê trong lồng ngực
                              Tiếng lá vàng làm thức dậy nỗi đau
                              Nghe râm ran từ phía cõi thâm sâu
                              Lời tâm sự của loài hoa màu trắng...

                              Bao lời yêu nhạt phai cùng năm tháng
                              Sao vẫn còn đậm một nét chờ mong?
                              Niềm tương tư sao cứ mãi cuộn vòng
                              Sao thương nhớ lại chất chồng thương nhớ?

                              Đêm chia tay – dòng Sông không muốn thở
                              Trăng đau buồn – khuyết một nửa trái tim
                              Đóa hoa Quỳnh vội úp mặt vào đêm
                              Mây hiểu gì mà sao rưng rưng khóc?!!!

                              An Nhiên

                              Đã chỉnh sửa bởi An Nhiên; 13-03-2013, 10:59 AM.

                              Comment

                              • #30

                                Điều không thay đổi

                                Vắng em một ngày
                                Trái tim anh cồn cào, ray rứt
                                Vắng hai ngày
                                Lồng ngực quặng đau
                                Không biết giờ này em đang ở nơi đâu
                                Một nỗi lo âu luôn chập chờn trước mặt…!

                                Em chứa gì trong đôi mắt?
                                Mà sao anh sóng sánh một đời
                                Em vẽ gì lên đôi môi?
                                Mà trái tim anh cứ mãi bồn chồn, rạo rực

                                Vầng trăng lặng im xoay vòng quanh quả đất
                                Em cũng âm thầm xoáy ngàn nỗi nhớ giữa lòng anh

                                Khi bầu trời rực nắng trong, xanh
                                Vài cơn mưa rào sẽ làm tốt tươi hoa cỏ
                                Và cánh đồng sẽ trĩu thêm hạt hạnh phúc căng tròn
                                Nhưng, vùng đất nào mà không có bão dông
                                Cuộc đời ai mà cứ hoài êm ái?!

                                Nếu một mai...
                                Trên quãng đường đầy chông gai, thử thách
                                Ta tàn hơi, cạn sức
                                Và niềm hy vọng đã đóng băng
                                Anh vẫn luôn tin rằng
                                Trong cõi vô thường
                                Có một điều không bao giờ thay đổi…

                                An Nhiên

                                Comment

                                Working...
                                X
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom