• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Nhớ Mẹ âm thầm

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Nhớ Mẹ âm thầm

    Nhớ Mẹ âm thầm
    Lê Mộng Hoàn
    Thân mến tặng các người con phải nhận đóa hoa màu trắng vào lễ Vu Lan .

    Mẹ kính yêu,

    Click image for larger version

Name:	IMG_0057.jpg
Views:	37
Size:	20.2 KB
ID:	261635Còn một tuần lễ nữa là đến rằm tháng 7, lễ Vu Lan. Hằng năm cứ đến ngày nầy con thường đưa Mẹ đến chùa Hoa Nghiêm để dự lễ cúng Phật ngoài trời; rồi ăn cơm chay và được gắn hoa hồng khi các em gia đình Phật tử cử hành lễ “Bông Hồng Cài Áo.” Con luôn cảm thấy vui sướng khi mình đã qua đồi “lục tuần” được người khác gọi bằng bác, bằng bà mà vẫn còn có Mẹ, để ôm má Mẹ mà hôn mỗi chiều đi làm về, để được cài đóa hoa màu hồng tươi thắm biểu lộ niềm tự hào “Mẹ tôi vẫn khỏe mạnh, Mẹ tôi vẫn còn đây.” Nhưng lễ Vu Lan năm nay thì khác hẳn, Mẹ đã xa con rồi! Hiện tại con đang ngồi tại bàn giấy của Mẹ, vẫn chiếc ghế nhung màu xám, chiếc bàn gỗ màu nâu, trên tường vẫn còn nguyên tấm hình hai mẹ con đứng trước hồ sen nhỏ đằng sau vườn. Con dùng căn phòng của Mẹ làm phòng làm việc cho con, suốt ngày con ngồi thiền, đọc sách, viết lách, tập thể dục nơi đây. Mẹ luôn ở bên cạnh con với nụ cười hiền hòa—vì khắp nơi đều có hình Mẹ: hình Mẹ chụp với các em ở Sàigòn trước ngày qua Mỹ (1989), hình Mẹ chụp với dì Loan Anh--chắc giờ nầy Mẹ đã gặp lại dì phải không?, hình Mẹ chụp với cả gia đình lễ Giáng Sinh đầu tiên tại Virginia. Con còn nhớ anh Huyền nói: "Đây là Christmas vui nhất vì đông đủ mọi người, sau nầy chưa chắc có thể họp mặt đủ các gia đình như vậy.” Đúng như thế ; khi mọi người đã có việc làm, rồi phân tán nhiều nơi, rồi bận bịu vướng mắc vào guồng máy sinh họat của xã hội tân tiến nầy nên cơ hội “ngồi lại với nhau, sum họp một nhà” thật quá hiếm hoi.

    Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con cũng không ngờ đã 67 tuổi đầu, đã làm bà ngoại rồi mà con vẫn còn CẦN CÓ MẸ như thế nầy! Từ bao nhiêu năm nay con luôn cầu nguyện đức Phật Quán Thế Âm phù hộ cho Mẹ: "Sống thì khỏe mạnh, ra đi thì thanh thản.” Điều mong ước của con đã thành sự thật. Mẹ đã từ trần bình an, yên lặng trong giấc ngủ sáng ngày 29 tháng 3 năm nay, 2007.

    Trong suốt thời gian 49 ngày sau khi Mẹ nhắm mắt, con chú tâm vào việc đọc kinh cầu siêu, nhờ các sư cô các chùa làm công tác từ thiện bố thí và góp lời cầu siêu cho hương linh Mẹ. Sư cô Minh Bảo chùa Từ An ở Huế vừa rồi có bảo con rằng: "Theo lời một nhà ngoại cảm ở chùa Từ An thì hương linh cô Đốc rất AN LẠC. Hương linh nầy thông minh, sáng suốt nên theo dõi lời kinh của các ni sư chuyên cần và vui vẻ.” Con rất mừng khi nghe Sư cô kể như vậy. Tám ngày sau khi Mẹ mất, con nằm mơ thấy Mẹ và Mẹ cười nói: "Má vui lắm con!” khi con trao Mẹ hai bao lì xì có đựng tiền mới để Mẹ cúng dường cho quý Thầy.

    Con cứ ngỡ Mẹ đã già rồi, 93 tuổi; lúc sau nầy Mẹ không đi laị được vì đau chân nên phải ngồi xe lăn hoặc nằm trên giường và ngủ nhiều, việc Mẹ ra đi nhẹ nhàng, không sợ sệt, không la ré đau đớn gì cả là một phước lớn cho Mẹ và cho chúng con, nhưng thực tế thì không như vậy! Sau khi nghỉ một tuần để lo đám tang cho Mẹ, con trở lại sở làm. Con nhớ Mẹ xót xa, cơn nhớ đến thình lình khi con nhìn lên tấm hình Mẹ treo cạnh computer ở sở. Con phải cắn môi lại vì không muốn bạn đồng nghiệp biết rằng “một bà già 67 tuổi laị khóc nhớ Mẹ như đứa trẻ lên 3.” Trí nhớ của con sút kém rất nhiều! Con quên nhiều thứ đến nỗi con phải nói với ông trưởng nhóm (Team Leader) là: "Ông nên coi chừng, trí nhớ của tôi lúc nầy tệ lắm, sợ việc tôi làm không chính xác.” Ngày nầy qua ngày khác, cơn nhớ không bớt đi mà tật quên thì tăng thêm. Con quyết định hoàn tất việc nạp đơn xin hưu trí; rồi con đi nghỉ hè ở Tampa, Florida. Khi họp mặt với các bạn cựu học sinh Đồng Khánh, đứa nào cũng đều làm bà ngoại, bà nội cả; phần đông đã mất mẹ lâu rồi nên con cố gắng sinh hoạt bình thường, cũng cười cũng nói, cũng ăn ngủ, vui chơi như mọi người. Mỗi đêm trước giờ ngủ, con đều cầu nguyện Phật độ trì cho Mẹ, đó là lúc con nhớ Mẹ da diết! Con bây giờ làm việc gì cũng chậm chạp, ngu ngơ, vì tật hay quên. Con hy vọng những ngày họp bạn ở nhà QH tại Tampa được gặp các bạn ngày xưa (1956) của trường Đồng Khánh Huế, được nói cười xưng “mi tau” tự do, được chủ nhà thức khuya dậy sớm nấu các món Huế ngon và lành cho cả bọn thưởng thức thì con sẽ từ từ khôi phục lại trí nhớ, trở lại tình trạng hoạt bát linh động như những ngày còn Mẹ bên con. Ngày Chủ Nhật 24 tháng 6, chúng con rời Tampa trở về Virginia, có cháu Sammy ra đón tại phi trường Dulles. Thằng bé rất ngoan, đến đón đúng giờ, laị nhớ mua hai chai nước lạnh mát rượi để ba mẹ uống. Con thầm cám ơn Trời Phật đã cho con được hưởng đôi “Giây Phút tuyệt vời” khi nhìn thấy Sammy cười tươi xách vali của vợ chồng con bỏ lên xe rồi đưa chúng con về nhà; đây là biểu tượng của TÌNH THƯƠNG chân thật. Tuổi già của Mẹ thường vui và ấm cúng vì Mẹ rất may mắn: Mẹ được các con gái thương yêu chăm sóc, mà các chàng rễ cũng thương Mẹ không kém, rồi đến con trai con dâu và các cháu ngoại, lúc nào cũng lo cho bà ngoại. Tuấn, tuy luôn bận bịu ở phòng nha khoa và 3 con dại vẫn hằng tuần đến thăm bà ngoại và không quên mang món bánh bèo tôm chấy của Saigon Café mà bà ưa thích. Con chỉ ước sao cho con được 1/10 của tình thân thương ấy từ gia đình lúc tuổi già cũng đã mừng rồi.

    Mẹ ơi, ngày 24 tháng 6 vừa qua con vừa thoát một tai nạn xe hơi khủng khiếp mà bây giờ nghĩ lại con vẫn không hiểu vì sao đã xảy ra cái “chớp mắt định mệnh” ấy?

    Sau lúc Sammy đưa vợ chồng con từ phi trường Dulles về nhà, con ăn trưa và dọn dẹp hành lý, đến 4 giờ chiều con bảo anh Huyền: "Em đi ra Eden mua thức ăn, trái cây và gôị đầu luôn thể để ngày mai đi làm lại.” Đây là tuần cuối cùng con làm việc với IRS trước khi nghỉ hưu sau 20 năm và 6 tháng cặm cụi cần cù. Con lái xe đi trên đường Sleepy Hollow; con đường nầy rất quen thuộc con đã từng đi tới đi lui biết bao nhiêu lần. Con nhìn bảng bên lề đường phía mặt ghi “25MPH” (25 dặm mỗi giờ, tốc độ giới hạn.)

    Con ngó đồng hồ xe thì nó chỉ 30 dặm. Con nghĩ thầm: "Như vậy là tốt rồi!” Ở tiểu bang Virginia sắp áp dụng luật phạt tiền rất nặng, cả ngàn đồng cho người dân Virginia nào chạy quá tốc độ. Đang nghỉ miên man như thế con không hiểu vì sao lạc tay lái và chỉ nghe tiếng RẦM rất lớn. Xe con tông vào một xe màu xanh lá cây đậu bên lề đường. Xe nầy tông vào xe đậu sau nó. Một cô người Mỹ trẻ la lên “STOP! STOP!”. Con nghe theo lời cô ấy đạp thắng và dừng xe. Cái AIR BAG (túi hơi an toàn) bung ra, bốc khói. Con nghe cô kia bảo: “Get out of the car!” (Ra khỏi xe ngay); có lẽ cô ấy sợ xe bốc cháy. Tuy nhiên con không biết làm sao để ra khỏi xe, con quên bấm dây nịt an toàn; cũng phải vài phút sau con mới ra được. Một bà Mỹ khác chắc ở gần đó chạy đến hỏi: “Are you OK?” (Bà có sao không?) Con đáp: "Yes, I am OK!” rồi được dẫn đến ngồi bên lề đường. Cô người Mỹ, chủ chiếc xe Van màu xanh lá cây bị xe con tông đã rất tử tế gọi xe cứu thương đến cấp cứu. Khi xe ambulance đến, họ hỏi con: "Do you want to go to the hospital?” (Bà có muốn đi tới bệnh viện không?) thì con lúc đó chẳng biết gì cả. Con trả lời: "I don’t know!” (Tôi không biết!). Họ nói tiếp: “You need to make decision right away!” (Bà phải quyết định ngay bây giờ!) Vào giờ phút cấp bách ấy giống như hương hồn của em Ý Nhi đã về ở trong con. Con nhớ lại ngày Ý Nhi bị tai nạn xe hơi năm 1993, 14 năm trước, mình mẩy em không bị trầy trụa gì cả, được đưa vào bệnh viện Alexandria, nhưng sau đó họ cho về nhà bảo là không can chi. Sáng hôm sau ngủ dậy Ý Nhi bước xuống giường đi vào phòng tắm bị té ngã, sau đó đưa vào bệnh viện Fairfax, bác sĩ bảo là bị internal bleeding (chảy máu bên trong) và em đã qua đời sau 3 ngày mê man! Hình như có tiếng nói bên tai con: "Phải đi bệnh viện!” nên con trả lời: "Please take me to the hospital!” (xin chở tôi đến bệnh viện.)

    Mẹ ơi! Có phải Mẹ đã vẫn ở bên con che chở cho con và nhắc nhở con không? Khi nằm trên “băng ca” để đến nhà thương con thầm cầu nguyện Phật Quán Thế Âm và hương linh Mẹ cứu độ cho con. Không biết con có bị chấn thương ở đâu không? Lúc ấy chỉ nghe đau tức ở ngực và choáng váng, xây xẩm thôi. Một nữ cảnh sát viên theo vào bệnh viện để “hỏi cung” con vì sao gây ra tai nạn? Con trả lời: "Thật tình tôi không hiểu rõ là tôi bị ngất xỉu trong vài phút hoặc là tôi nhắm mắt vì mệt nữa.” Bà nầy đối xử rất lịch sự, chúc con được bình an và chỉ phạt lổi “Failure to control the vehicle” (không kiểm soát được xe của mình.) Con ngủ thiếp đi độ nửa giờ, khi mở mắt ra thấy Rachel (con dâu của con) mừng rở kêu: "Mẹ, how do you feel?” và ôm chầm lấy con, thật dễ thương! Rachel được anh Huyền chở đến bệnh viện để trông chừng con trong lúc anh ấy và Sam lo trao đổi giấy tờ bảo hiểm với hai chủ nhân của hai chiếc xe kia và lo kéo chiếc Toyota Camry về đậu tạm ở nhà mình. Xe nầy hư hại hoàn toàn: nắp xe phía trước cong lên, kính xe rạn nứt, hai airbags bung ra trông thật ghê sợ! Con ở lại bệnh viện ba ngày để cho các bác sĩ chuyên môn khám nghịêm bằng các phương pháp tối tân (Scan, MRI, EKG, EEG, XRay) tim, đầu, cổ, bao tử của con; con chỉ biết cầu nguyện chư Phật và mẹ độ trì cho con: "Lúc sống thì khỏe mạnh, lúc chết thì an bình.” Con rất sợ phải nằm một chổ cần có người săn sóc đở đần về lâu về dài. Tình trạng nầy xảy ra rất thường chung quanh con; vừa phiền hà cho người thân trong gia đình, vừa xót xa cho chính bản thân, nhất là với bản tính thích hoạt động như con. Cuối cùng tối thứ ba 27 tháng 6, bác sĩ tổng kết mọi khám nghiệm kết quả BÌNH THƯỜNG (NORMAL) nên cho phép con về nhà. Con mừng đến chảy nước mắt. Xin CẢM TẠ TRỜI PHẬT và MẸ đã cứu độ con. Xin muôn vàn CẢM TẠ những thăm hỏi đầy tình thương mến của gia đình, bằng hữu. Có nằm trong bệnh viện mới thấu hiểu NIỀM VUI của mỗi buổi sáng thức dậy, khỏe mạnh an toàn đi làm việc, nói cười vui vẻ. Con cũng biết ơn các bác sĩ và y tá tại Fairfax INOVA; họ cư xử với bệnh nhân dịu dàng, thân mật. Ngày đầu tiên con nằm nơi đây có một cô y tá tên Rosie đến hỏi chuyện con để biết “trong trường hợp nguy hại đến sinh mạng thì con ước muốn gì? Tôn giáo của con là gì? Gia cảnh ra sao?” để lập hồ sơ bệnh nhân. Cô làm việc nầy lúc 2 giờ sáng mà vẫn tươi cười hòa nhã. Con rất ngạc nhiên nên bảo cô ấy: "Bây giờ đã là 2 giờ khuya, tôi không ngủ được nhưng khuôn mặt tươi cười, giọng nói nhỏ nhẹ của cô giúp tôi cảm thấy bớt lo lắng và dễ chịu hơn. Cám ơn cô!”

    Ngay sau khi cô ấy rời phòng, con vội ghi mấy giòng trên tấm giấy nhỏ để CẢM TẠ TỪ TÂM rất quí giá của Rosie.

    Sáng hôm sau 6/25, có mấy bạn đồng nghiệp ở IRS (sở Thuế) vào thăm con. Bạn con bảo: "Tôi vừa đọc nét chữ của Hoa trước khi đến đây.” Con ngạc nhiên hỏi: "Ở đâu?” Bạn Susie cho biết: "Trên tường của thang máy, your thank you note to the nurse!” Như thế là cô Rosie và các bạn đồng sự đã có được đôi phút hài lòng vì sự tận tâm, lòng nhân ái trong công việc hàng ngày nhọc nhằn của họ đã được cảm nhận. Mẹ thấy chưa; dù “Mẹ đã như cánh hạc bay”, con vẫn luôn nhớ lời Mẹ dặn:

    Sớm đem cho người thêm niềm vui
    Chiều giúp người bớt khổ

    Mỗi ngày con đều đọc KINH PHƯỚC ĐỨC mà Mẹ đã nắn nót chép lại cho các con, các cháu 4 năm về trước (2003)
    Có học có nghề hay
    Biết hành trì giới luật
    Biết nói lời ái ngữ
    Là phước đức tốt nhất

    Mẹ dấu yêu, xin phù hộ cho cơn nhớ Mẹ trong con lắng dịu, bớt xót xa để con chú tâm vào các công tác từ thiện cộng đồng con đang làm dang dở. Con nguyện luôn noi gương Mẹ cố gắng phát triễn từ tâm
    Tâm từ như suối triền miên
    Thấm vào mạch sống, mọi miền an vui
    Tâm từ làm gốc vun bồi
    Cho người cao thượng, cho đời vinh hoa
    Thấy người khổ nạn khó qua,
    Lòng mình đau xót như là khổ chung
    Thấy người hạnh phúc thành công
    Lòng mình sung sướng như cùng vui theo
    (Kinh Từ Bi Tâm)

    Có một anh bạn của con đã viết trong bản nhạc về Mẹ : (**)
    « Nếu một mai Mẹ sẽ qua đời
    Con không biết khóc ít hay khóc nhiều? »

    Con đã gồng mình khóc trong âm thầm, yên lặng để làm gương cho các em các cháu. Con khuyên chúng nó : "Đừng khóc, nên niệm A DI ĐÀ PHẬT để hương linh Mẹ được siêu thoát,» tuy nhiên, con lại thấy khi mình đè nén không cho niềm đau được tuôn trào thì nỗi nhớ lại mọc ra dai dẳng, xốn xang, triền miên. Mẹ ơi ! Ước gì con được ôm Mẹ mà hôn như những mùa Vu Lan năm trước. Bây giờ thì con chỉ biết hôn chiếc áo len trắng cụt tay mà Mẹ thích mặc và lạy Mẹ mà thôi !

    Con âm thầm nhớ Mẹ xót xa Mẹ ơi, bà Mẹ hiền hòa đặc biệt, tuyệt vời của con, mùa VuLan năm nay. Cầu xin chư Phật độ trì cho hương linh Mẹ được phiêu diêu miền TỊNH ĐỘ.

    LMH
    8/2007

    ** Rồi Mẹ Như Cánh Hạc Bay
    Nghiêu Minh
    Đã chỉnh sửa bởi hoangvu; 09-04-2020, 08:30 AM.
    Sống trên đời

    Similar Threads
  • #16

    Mẹ là Quê Hương

    [ame="http://www.youtube.com/watch?v=kk-Z3kc8VTI&feature=related"]YouTube - Mẹ là QuêHương.[/ame]
    Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

    Comment

    • #17

      CON YÊU MẸ

      - Con yêu mẹ bằng ông trời
      Rộng lắm không bao giờ hết

      - Thế thì làm sao con biết
      Là trời ở những nơi đâu
      Trời rất rộng lại rất cao
      Mẹ mong bao giờ con tới!

      - Con yêu mẹ bằng Hà Nội
      Để nhớ mẹ con tìm đi
      Từ phố này đến phố kia
      Là con gặp ngay được mẹ

      - Hà Nội còn là rộng quá
      Các đường như nhện giăng tơ
      Nào những phố này phố kia
      Gặp mẹ làm sao gặp hết!

      - Con yêu mẹ bằng trường học
      Suốt ngày con ở đấy thôi
      Lúc con học, lúc con chơi
      Là con cũng đều có mẹ

      - Nhưng tối con về nhà ngủ
      Thế là con lại xa trường
      Còn mẹ ở lại một mình
      Thì mẹ nhớ con lắm đấy

      Tình mẹ cứ là hay nhớ
      Lúc nào cũng muốn bên con
      Giá có cái gì gần hơn
      Con yêu mẹ bằng cái đó

      - À mẹ ơi có con dế
      Luôn trong bao diêm con đây
      Mở ra là con thấy ngay
      Con yêu mẹ bằng con dế

      Xuân Quỳnh
      Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

      Comment

      • #18

        Thơ về mẹ, đọc xong đừng khóc!

        Con ơi! khi con còn thơ dại
        Mẹ đã mất rất nhiều thời gian
        Mẹ dạy con cầm thìa, dùng đũa ăn cơm
        Mẹ dạy con buộc dây giày, chải tóc, lau nước mũi
        Những kỉ niệm mẹ con mình sống bên nhau
        làm mẹ nhớ thương da diết
        Vì thế, khi mẹ chóng quên, mẹ chậm lời
        Con hãy cho mẹ chút thời gian
        Cho mẹ suy nghĩ thêm
        Cho dù cuối cùng ngay cả định nói gì...
        Mẹ cũng quên....


        Con ơi! con quên là mẹ đã tập cho con
        Con mới thuộc khúc đồng dao đầu đời
        Con nhớ không mỗi ngày mẹ đáp
        Nên nếu mẹ lỡ kể nhiều lần câu chuyện mòn răng
        Ngâm nga những khúc ru con thời bé
        Xin con tha thứ cho mẹ
        Xin con cho mẹ chìm trong những hồi ức ấy nhé
        Xin con đáp lời mẹ kể những chuyện vụn vặt trong nhà!


        Con ơi giờ mẹ thường quên cài nút áo, xỏ dây giày
        Ăn cơm vãi đầy vạt áo
        Chải đầu tay bần bật run
        Đừng giục giã mẹ
        Xin con nhẫn nại chút và dịu dàng thêm
        Mẹ chỉ cần có con ở bên
        mẹ đủ ấm


        Con ơi giờ mẹ chân đi không vững, nhấc không nổi bước
        Mẹ xin con nắm tay mẹ,
        Dìu mẹ, chậm thôi
        Như năm đó
        mẹ dìu con đi những bước đầu đời...



        Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

        Comment

        • #19














          (vnthuquan)
          Đã chỉnh sửa bởi GRANDET; 30-08-2009, 10:39 AM.
          Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

          Comment

          • #20

            Thấy 3 bức Thư pháp về Mẹ Tôi LG. đưa lên đây đẹp và hay quá nên HV phải "chôm" về để đưa vào Phòng Ảnh làm lưu trữ.
            Cảm ơn LG. nhiều và rất nhiều
            Sống trên đời

            Comment

            • #21

              Cành hoa trắng Vu Lan - A white flower in VuLan Festival

              A white flower in VuLan Festival
              English version by Nguyen Huu Ly


              Mother departed to the Buddhist world fourteen years agoLink" align="right" border="0" alt="" style="padding:7px;" />
              Her frozen grave endured in plain wilderness
              In solitary nights under the mysterious moonlight
              I remember ever so much... my early life!
              In olden times, when autumn was about to approach
              Golden fallen leaves were dropping off by its windy blowing
              The full-moon day of the seventh lunar month in the Pardon season
              Granted to spirits astray in this earth...
              Seriously in white dress, Mother led me to Pagoda
              Along the former road with green-missy and worn-away traces
              I joined my hands in prayers before the Buddha
              To illuminate to steadfast people's souls!
              A rosebud was fastening on my chested robe
              Mother smiled and asked me: Are you really pleased?
              Every year on the occasion of Vulan festival
              Mother'll give me a rosebud...
              And then... since fourteen seasons of rain and shine
              I have spent so many wandering months frightening to death in my mind
              My kind Mother's silhouette has passed out of sight in this world
              No more rosebud... to wait for...
              The Vulan festival in the seventh lunar month is already coming
              Fastening a white rose in my robe-my motherless life
              I sorrowfully remember Mother with my prickings of conscience
              To pity for the forsaken destiny in the very middle of my existence!

              ---------
              Cành hoa trắng Vu Lan
              Ngọc An


              Mười bốn năm Mẹ về cõi Phật
              Mộ phần lạnh lẽo giữa hoang sơ
              Những đêm cô tịch trăng huyền ảo
              Con nhớ vô cùng... thuở ấu thơ!

              Ngày xưa mỗi độ chớm thu sang
              Ngọn gió heo may rụng lá vàng
              Tháng bảy, ngày rằm mùa xá tội
              Những linh hồn lạc giữa trần gian...

              Mẹ dắt con, nghiêm trang áo trắng
              Đường lên chùa cũ dấu rêu mòn
              Chấp tay trước Phật con cầu nguyện
              Soi sáng tâm hồn kẻ sắt son!

              Trên ngực áo con một đóa hồng
              Mẹ cười, Mẹ hỏi: có vui không?
              Mỗi năm vào dịp Vu Lan hội
              Mẹ sẽ cho con một đóa hồng...

              Thế rồi... mười bốn mùa mưa nắng
              Biền biệt bao trăng chết cõi lòng
              Bóng Mẹ hiền trần gian khuất dạng
              Hoa hồng đâu nữa... để mà mong...

              Tháng Bảy Vu Lan lại đến rồi
              Áo cài hoa trắng... đời mồ côi
              Con buồn nhớ Mẹ lòng ray rứt
              Thương kiếp bơ vơ giữa cuộc đời!
              Sống trên đời

              Comment

              • #22















                Đã chỉnh sửa bởi GRANDET; 31-08-2009, 05:40 AM.
                Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

                Comment

                • #23

                  Mẹ Tôi và Giàn Hoa Thiên Lý


                  [ame="http://www.youtube.com/watch?v=FhFVAsQ9QSM&feature=related"]YouTube - Mẹ Tôi và Giàn Hoa Thiên Lý[/ame]
                  Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

                  Comment

                  • #24

                    Ngày xưa có Mẹ -Thanh Nguyên

                    Thanh Nguyên

                    Ngày xưa có Mẹ

                    Khi con biết đòi ăn
                    Mẹ là người mớm cho con muỗng cháo
                    Khi con biết đòi ngủ bằng tiết tấu
                    Mẹ là người thức hát ru con
                    Bầu trời trong mắt con ngày một xanh hơn
                    là khi tóc Mẹ ngày thêm sợi bạc
                    Mẹ đã thành hiển nhiên như trời đất
                    như cuộc đời - không thể thiếu trong con
                    Nếu có đi một vòng quả đất tròn
                    người mong con mỏi mòn
                    chắc không ai ngoài Mẹ
                    Cái vòng tay mở ra từ tấm bé
                    cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên
                    Mẹ là người đặt cho con cái tên riêng
                    trước cả khi con biết bật nên tiếng "Mẹ"
                    Mẹ !
                    Cái tiếng gọi mà từ khi bập bẹ
                    đến lúc trưởng thành
                    con vẫn chưa hiểu hết chiều sâu
                    Mẹ !
                    Có nghĩa là bắt đầu
                    cho Sự Sống, Tình Yêu, Hạnh Phúc.
                    Mẹ !
                    có nghĩa là duy nhất
                    một bầu trời, một mặt đất, một vầng trăng
                    Mẹ không sống đủ trăm năm
                    nhưng đã cho con dư dả nụ cười và tiếng hát
                    Chỉ có một lần Mẹ không ngăn con khóc
                    là khi Mẹ không thể nào lau nước mắt cho con
                    là khi Mẹ không còn
                    Hoa hồng đỏ từ đây hoá trắng...
                    Rồi những đứa bé lại chào đời và lớn lên theo năm tháng
                    biết bao người được làm mẹ trong ngày
                    Tiếng trẻ con gọi mẹ ngân nga khắp mặt đất này
                    thành âm thanh không thể nào vắng lặng
                    Mẹ !
                    Có nghĩa là ánh sáng
                    một ngọn đèn thắp bằng máu con tim
                    Cái đóm lửa thiêng liêng
                    cháy trong bão bùng
                    cháy trong đêm tối
                    Mẹ !
                    Có nghĩa là mãi mãi
                    là cho-đi-không-đòi-lại-bao-giờ
                    Cổ tích thường bắt đầu từ:
                    "Ngày xưa có một công chúa..."
                    hay "Ngày xưa có một vì vua..."
                    Cổ tích còn bắt đầu từ
                    "Ngày xưa có Mẹ..."


                    Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

                    Comment

                    • #25









                      MẠ


                      Thời thơ ấu con thường bên mạ

                      Cha dạy con mẫu tử tình thâm
                      Mạ thương con biển hồ lai láng
                      Trời gió mưa bên ướt mẹ nằm


                      Rồi Quảng Trị gió Lào rát mặt

                      Mạ bán buôn, con bếp núc dần quen
                      Con học mạ tấm lòng nhân hậu
                      Dẫu chợ đời tráo trở, bon chen


                      Khi khôn lớn con dọc ngang tù ngục

                      Mạ thường về trong giấc mơ con
                      Cơm muối sả, tập tàng, rau đắng...
                      Chợt ngọt thơm theo bóng mạ cơ hàn


                      Thành gia thất con nhờ cậy mạ

                      Gom lá đào nhen bếp lửa chiều đông
                      Mạ lặng lẽ chăm hai thằng cháu nội
                      Thương con dâu thiếu sữa xót lòng


                      Chừ con sáu mươi, mạ trên chín chục

                      Lại chắt chiu giữa Huế quê nhà
                      Mạ đầu bạc tóc con chen sợi trắng
                      Con nguyện cầu mạ đừng vội đi xa


                      Con cầu nguyện cho con hoài bên mạ

                      Như ngày xưa cơm búng cơm mem
                      Và...chẳng may mạ về phương ấy
                      Xin hẹn ngày con, mạ đoàn viên!

                      Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

                      Comment

                      • #26

                        Gửi mẹ -

                        Bình Nguyên Trang


                        Tha thứ cho con, mẹ
                        Con đã quên lời mẹ ân cần
                        Con nhầm tưởng mình đã biết dại khôn
                        Con nhầm tưởng mình không là đứa trẻ
                        Trăm năm thèm tiếng vỗ về

                        Mẹ đừng im lặng thế
                        Mẹ đừng xa xót thế
                        Sao mẹ không mắng con
                        Con đã đánh mất quyền được làm đứa trẻ
                        Quyền được sợ chiếc roi tre mẹ giắt ở mái nhà

                        Con nào có gì sau năm tháng đi xa
                        Chỉ đôi tay đã bầm nhiều vết cứa
                        Chỉ đôi mắt dửng dưng tàn tro bếp lửa
                        Tiếng thở dài trong mỗi bước chân qua

                        Con không giàu hơn sau năm tháng xa nhà
                        Nước mắt cũng nghèo đi
                        Niềm tin cũng nghèo đi
                        Và hạnh phúc là cánh diều ảo ảnh

                        Mẹ ơi, con thèm được khóc
                        Thèm được mẹ dỗ dành
                        Mẹ cầm lấy chiếc roi tre đi mẹ
                        May ra con còn nước mắt
                        Con chưa lớn đó chính là sự thật

                        Tha thứ cho con, mẹ
                        Con đã mang trái tim mẹ trong lồng ngực con đi
                        Và thương tổn
                        Con biết làm gì bây giờ
                        Khi máu chảy đã lạnh lùng sắc đỏ

                        Mẹ đừng im lặng thế
                        Mẹ đừng xa xót thế
                        Mẹ cầm lấy chiếc roi tre đi mẹ...

                        Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

                        Comment

                        • #27

                          Thư pháp gỗ hương Kính Tặng MẸ trong tháng báo hiếu
























                          .


                          ----------------------------

                          Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                          Comment

                          • #28

                            Mùi của Mẹ

                            Nguyễn Văn Anh






                            Thời Son trẻ, Mẹ thơm mùi con gái,
                            Mùi tằm dâu, rơm rạ quê nhà
                            Mùi bồ kết hương cau thơm lắm,
                            Mùi thanh xuân đồng nội Mẹ trao cho Cha.
                            Ngày vỡ ối con ra Mẹ còn thơm mùi chăn gối,
                            Mùi tro than hột muối củ gừng
                            Con bú mớm Mẹ thơm mùi vú mộng,
                            Con đi lẫm chẫm Mẹ thơm mùi cơm nhão cháo hoa.
                            Con đến trường làng,
                            Mẹ thơm mùi…lửa rơm gạo mới.
                            Con lên trường huyện, Mẹ thơm mùi cơm bới mo cau.
                            Khi con ốm đau, Mẹ thơm mùi của Phật
                            À ơi ôm con mùi Mẹ tỏa ra
                            Bệnh hoạn tiêu tán, tà ma phải lùi.
                            Ngày nắng hạn, Mẹ thơm mùi me đất,
                            Tháng mưa dầm, Mẹ thơm mùi con cá chột nưa.
                            Con xa nhà mang theo mùi của Mẹ
                            Đi Đông Đoài, Nam Bắc, là con đi
                            Đất bằng biển lặng, là con đi
                            Chân cứng đá mềm
                            Ơi những kẻ đi xa, có nghe thơm mùi của Mẹ
                            Mẹ thơm mùi bếp lửa quê nhà
                            Mùi của Mẹ là mùi rất thật.
                            Ngày con thành gia thất,
                            Mẹ thơm mùi cheo cưới
                            Mùi áo khăn đèn rượu trầu cau.
                            Ngày tháng qua mau thoảng chút hương đời
                            Con hể hả
                            Mẹ cứ giữ một mùi dân dã như rơm.



                            Đời con lận đận áo cơm,
                            Mẹ là áo gấm, tám thơm nồi đồng.
                            Đời con mỏi gối chồn chân
                            Lạ thay Mẹ vẫn thơm mầm lộc non.
                            Con mấy mặt con rồi vẫn ngỡ mình bé dại
                            Vì nhà ta còn mùi Mẹ mùi Bà
                            Mùi Bà mùi cái vú da
                            Mùi cau trầu với mùi hoa mẹ trồng.
                            Mẹ ơi!
                            Mẹ mới đó bốn mùa mặc áo the thâm
                            Sao đã vội già không trẻ mãi
                            để vãn buổi chợ chiều,
                            tất bật đi mau
                            Vì biết con chờ gói kẹo cau đùm trong lá chuối.
                            Ôi! cục kẹo cau có hương bưởi hương ngâu..
                            Có con cu kêu đầu hồi
                            để thời gian qua chi vội
                            Bây giờ tội nghiệp mẹ tôi
                            Tám mươi ba tuổi xếp đôi cánh cò.

                            Mùi của Mẹ, quanh co giường chiếu,
                            Mùi trần ai khô kiệt xác thân
                            Mùi da xương bên ướt Mẹ nằm
                            Để cả đời bên ráo con lăn.
                            Khuya nay quỳ xuống ôm chân
                            Mẹ ơi! đã lạnh toàn thân mất rồi
                            Cây cau già ngoài sân chết đứng
                            Ngọn trầu không héo úng rụng rời
                            Gió khóc ngoài dậu mùng tơi
                            Tre trúc quờ quạng tìm hơi Mẹ già
                            Mẹ hiền đi chuyến chợ xa
                            Mùi Mẹ cánh hạc bay ra cõi trời.
                            Con thành đứa bé mồ côi
                            MẠ ƠI!
                            Con thành đứa bé mồ côi
                            Lặng chiều nhang khói tìm hơi
                            MẸ HIỀN.
                            N.V.A

                            .
                            Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 13-08-2010, 03:49 AM.
                            ----------------------------

                            Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                            Comment

                            • #29



                              Comment

                              Working...
                              X
                              Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom