• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

CON ĐĨ ( CHƯƠNG 11)

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • CON ĐĨ ( CHƯƠNG 11)

    CHƯƠNG MƯỜI MỘT.

    -Chị muốn mua một cái camera không dây thật nhỏ. Cậu biết ở đâu bán?
    Cô hỏi Ba Thi.
    - Đầy mà chị. Chỉ nhỏ bằng cái cúc áo .
    Hân lắc đầu.
    -Không ! Phải nhỏ hơn nữa. Nhỏ đến cái mức có thể dấu vào trong hạt xoàn của một chiếc nhẫn.
    - Thế thì phải vào Sài gòn.
    Cô tháo chiếc nhẫn trên tay ra đưa cho Ba Thi.
    -Cậu đi đi. Đây là cỡ ngón tay chị. Mua được, cậu vào tiệm trang sức đánh cho chị một chiếc nhẫn và dấu cái camera vào trong hạt xoàn đó. Nhớ phải yêu cầu họ làm chiếc nhẫn cho thật khéo, không được để có gì bất thường khiến người ta chú ý.
    Ba hôm sau, Ba thi trở về đưa cho cô chiếc nhẫn. Cô đeo vào ngón tay ngắm nghía rồi lắc đầu.Ba thi lo lắng hỏi.
    - Sao vậy chị?
    - Cái hột xoàn này hơi to không hợp lắm với bàn tay của chị.
    Nói rồi cô đặt bàn tay lên bàn cho Ba thi xem.
    - Đây là loại camera nhỏ nhất rồi đấy chị.
    Chiếc nhẫn hơi khác thường làm cho cô lo lắng. Cô thở dài bảo Ba Thi
    - Đành vậy chứ biết làm sao. Cậu bảo dì Năm lên đây chị nhờ chút việc
    Ba Thi đi rồi, Hân ngồi xem xét lại các chi tiết trong kế hoạch của mình. Rõ ràng thằng khốn không chỉ muốn thân xác mình một lần mà nó muốn biến mình thành một vườn rau sạch của nó. Cái khó chính là làm sao phải chặn được âm mưu này mà lại không làm ảnh hưởng đến việc hối lộ cứu người.
    Nhờ ông già Lan, cô biết, thằng khốn đang bị một trong hai thằng phó của mình với sự ủng hộ của thằng phó giám đốc đang nhòm ngó đến cái ghế nó đang ngồi, nên nó đang hết sức cảnh giác. Điều này làm Hân càng lo lắng hơn. Cô cần một bằng chứng đủ mạnh để buộc lão phải từ bỏ cái ý định biến mình thành một vườn rau sạch. Làm sao có thể có được cái bằng chứng ấy? Ghi âm, ghi hình lén vốn là nghề của bọn cảnh sát. Trong điều kiện lão đang cảnh giác như hiện nay chuyện ghi âm hay ghi hình là hết sức khó khăn. Chỉ cần thằng khốn nghi ngờ thôi là nó sẽ lập tức dừng ngay việc nhận hối lộ và thế là mọi việc hỏng hết.
    Bà Năm lên, cô đóng chặt cửa phòng lại và cho bà xem chiếc nhẫn. Bà cầm bàn tay đeo nhẫn của cô lên ngắm ngía rồi gật đầu bảo.
    - Ừ kể ra thì nó hơi to quá với bàn tay của của con
    - Làm thế nào để cho thằng khốn không nghi ngờ hả dì?
    Cô đã hỏi bà Năm. Bà bỏm bẻm nhai trầu và nhìn cô với ánh mắt tinh quái.
    - Mày không biết à?
    - Con biết thì con hỏi dì làm gì.
    Bà Năm nhổ miếng trầu trong miệng ra rồi thủng thẳng đọc
    - Văn chương chữ nghiã bề bề
    Thần L…. ám ảnh thì mê mẩn hồn.
    Mày cứ thật “Đĩ” vào là nó hết nghĩ.
    Hân đỏ mặt, nhưng ngẫm lại cô thấy bà nói đúng. Đấy là cách duy nhất.
    - Nhưng khó lắm dì ơi!
    - Tao biết! Đĩ với chồng , với người mình yêu đã khó rồi, đằng này lại phải đĩ với kẻ mình căm thù. Nhưng biết làm sao! Mà mày cẩn thận đấy! Đừng có “Đĩ” như một con con đĩ. Đĩ thế bọn đàn ông nó sợ và dễ làm thằng khốn nó nghi ngờ.
    Cô sực nhớ lần cuối cùng với gã. Lần đầu tiên cô tự cởi bỏ y phục của mình, Nhớ đến ánh mắt như mơ màng, đắm đuối của gã chầm chậm trượt trên cơ thể cô và tiếng thầm thì “ Nhỏ đẹp quá”. Anh ơi! Đấy là lần cuối cùng em được khoe thân cho anh ngắm nhìn. Sau đêm mai, khi cơ thể em đã bị ô uế, liệu em dám để cho anh ngắm nhìn cơ thể em lần nữa hay không?. Ý nghĩ ấy làm cô thấy đau đớn.
    - Ngày mai để tao đưa mày vào thành phố sửa lại nhan sắc một chút.
    Cô hiểu bà Năm muốn gì. Cô gục vào vai bà “ Dạ” lên một tiếng khe khẽ. Bà khẽ thở dài khi thấy vai mình ấm nóng bởi nước mắt. Bà nhẹ vỗ vỗ vào lưng cô . Im Lặng!
    *
    * *
    Đã một tuần trôi qua, không thấy con mồi gọi điện, lão bắt đâu thấy sốt ruột. Hình như lâu rồi lão không có gì cho mấy thằng trong ban giám đốc nên chúng nó bắt đầu khó chịu thì phải. Thằng phó của lão bắt đầu ra mặt coi lão chẳng ra gì. Cứ nghĩ đến thằng phó này của mình là lão lại điên tiết. Mẹ nó chứ! Cái đồ ăn cháo đái bát. Nó vốn là cảnh sát giao thông, loại đầu đường xó chợ, quanh năm đi rình bắt mấy thằng ô tô, xe máy phạm luật, có biết gì về nghệp vụ điều tra đâu. Thế rồi nó nhờ một người quen gặp lão cầu xin cho mình chuyển về bộ phận điều tra xét hỏi.
    - Làm cảnh sát giao thông khổ lắm anh ơi. Suốt ngày bêu ngoài nắng, mà dân tình bây giờ khôn như rận, mình nấp kín thế nào chúng nó cũng phát hiện ra. Kiếm được miếng bánh mì của chúng nó bây giờ không dễ. Anh cố gắng giúp em, em không bao giờ quên ơn của anh.
    Thế mà bây giờ! Hồi ấy, lão nể tình cái người xin giúp nó là chính chứ đâu phải vì cái ba trăm triệu nó dúi cho lão. Lão lắc đầu chán ngán cho cái thời buổi đạo đức suy đồi. Khốn nạn hết! Chẳng còn thằng nào tử tế. Lão nghĩ.
    Có tiếng chuông điện thoại, Lão nhấc máy liếc vào màn hình.Con mồi! Đang chán nản, bộ mặt lão bỗng rạng rỡ hẳn. Lão nói với cái giọng như là thân thiết lắm
    - Em đấy à! Anh mong điện thoại của em mãi. Thế nào em?
    - Tối nay anh có bận không? Anh mời em một li cà phê đi.
    Lão muốn reo lên vui sướng. ! Cắn câu rồi!
    - OK! Em muốn gặp nhau ở đâu?
    Hân đưa mắt nhìn sang dì Năm. Bà xua xua tay và chỉ tay ra ngoài xa ra hiệu “ Để cho lão chọn”
    - Em đã đi bao giờ đâu mà biết. Hay là anh cứ đến đấy đi trước đi rồi gọi điện cho em.
    Nghe cô nói, Lão yên tâm hẳn. Lão nhìn đồng hồ. Mới gần tám giờ, Lão hấp tấp mặc quần áo và dắt xe đi. Đi được một đoạn, sực nhớ ra điều gì, lão quay vội xe lại, vào phòng mở ngăn kéo bàn và lấy ra một cái camera nhỏ xíu loại chuyên trang bị cho cảnh sát đút vào túi áo.
    Nhận phòng, việc đầu tiên lão quan sát cẩn thận toàn bộ căn phòng. Đây rồi! chỗ này! Lão lấy một cái ghế trèo lên gắn cái camera vào tấm rèm cửa đối diện với cái giường và cẩn thận điều chỉnh sao cho ống kính của nó có thể quay được toàn cảnh của cái giường. Nhỏ đừng mong thoát khỏi tay anh! Anh sẽ dùng những hình ảnh này khống chế nhỏ và biến nhỏ vĩnh viễn thành một vườn rau sạch của mình. Lão cảm thấy thích thú với cái ý nghĩ này. Lão bật điện thoại gọi cho Hân.
    - Em cứ lên thẳng lầu năm phòng số ba nhà nghỉ Hoàng Lan hẻm 117 đường Phan Đình Phùng nhé .
    Hân bật bản đồ điện thoại tìm vị trí.
    - Thằng khốn này cảnh giác lắm dì. Nó chọn một nhà nghỉ ở tít gần ngoại thành.
    Bà Năm lo lắng.
    - Con phải cẩn thận đấy. Nhớ là lúc mới gặp đừng chủ động làm cho nó nghi. Con phải làm sao để cho nó phải lao vào con khi ấy con hãy cuốn nó theo mình. Không được để cho nó hở ra phút nào kẻo nó để ý đến chiếc nhẫn
    - Con nhớ rồi! Con đi nghe dì.
    Rồi cô quay sang nói với bức ảnh gã đặt ở bàn trang điểm.
    - Đừng trách nhỏ nghe anh!
    Bà Năm rớt nước mắt khi nghe cô nói câu đó.
    *
    * *
    - Vào đi!
    Lão nói khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Cửa mở, Hân bước vào tay xách theo một cái va li loại đựng tài liệu nhỏ. Cô cúi mặt nhìn xuống đất mũi dày di di trên nền nhà. Cái e lệ , ngại ngùng của cô gái làm bùng lên một cơn sóng thần trong lão. Lão vồ lấy cô hôn như điên cuồng. Lão thè lưỡi lách sâu vào miệng cô nhưng không nói một lời. Cô biết gã sợ bị ghi âm. Cô gỡ nhẹ tay lão ra.
    - Từ từ đã anh! Để em đi tắm cái đã. Trời nóng quá, người em toàn mồ hôi.
    Nói rồi cô để cái va li lên mặt bàn, ném cái ví tay lên trên rồi đi vào buồng tắm. Tiếng xối nước vọng ra. Lão nhanh nhẹn mở chiếc va li. Tiền! Lão đóng va li lại và kiểm tra đến cái ví tay. Việc đầu tiên lão kiểm tra cái điện thoại di động. Điện thoại không đặt ở chế độ ghi âm hay camera. Lão thở phào nhẹ nhõm. Dốc ngược cái sắc tay lên , đổ mọi thứ trong sắc ra bàn. Một thỏi son môi, một ít tiền, và một cái bao cao su. Lão cầm cái bao cao su lên, mỉm cười . Khờ khạo thế cô em. Rau sạch ai dùng bao cao su.
    Tiếng xối nước ngừng lại, lão vội vàng đặt lại mọi thứ như ban đầu và ra giường ngồi đợi. Lão móc túi áo lấy ra một vỉ thuốc kích dục, móc lấy một viên nuốt vội. Cất vỉ thuốc vào túi áo, rồi không hiểu nghĩ sao, lão lại lôi ra uống thêm một viên nữa. Lão cảm thấy mặt mình nóng bừng. Thằng nhỏ của lão bắt đầu ngóc đầu dậy
    Cửa phòng tắm mở, Hân bước ra không mặc đồ mà chỉ khoác hờ hững cái khăn tắm trắng tinh. Lão hóa dại đứng ngây người nhìn cô. Cô bước từng bước rất chậm, ngần ngại về phía lão. Lão bắt gặp ánh mắt cô ngước lên nhìn mình. Gặp mắt lão, mắt cô gái vội vàng cụp xuống. Chiếc khăn tắm hơi trễ xuống để lộ ra một bờ vai mảnh, trắng hồng và cái khe ngực phập phồng lên xuống . Tất cả làm cho lão ngây dại.
    Lão đứng dậy, ôm lấy cô.
    - Từ từ đã anh.
    Cô giả bộ ngượng ngùng gỡ nhẹ tay lão ra rồi đi đến chiếc va li. Mặc dù đã biết tỏng nó là cái gì nhưng lão vẫn giả bộ hỏi.
    - Cái gì đấy em!
    Cô lấy tay trái giữ lấy cái khăn tắm, dùng cái khăn tắm che đi cái nhẫn trên tay, tay phải mở va li.
    - Đây là tiền em đưa anh để anh chạy cho em. Anh kiểm lại tiền đi! Đúng một tỉ
    Lão làm ra vẻ khó nghĩ.
    - Anh ngại quá! Nếu không phải là còn những người khác thì…..
    Lúc này thì cô chủ động ôm lấy cổ lão , lia nhanh chiếc nhẫn về phía chiếc va li tiền.
    - Em biết mà anh. Anh kiểm lại đi đúng một tỉ.
    Cô nhắc lại cụm từ “Đúng một tỉ” lần nữa
    - Không phải kiểm. Anh yêu em mà.
    Rồi quay lại phía cô. Hân giả vờ luống cuống khẽ dẫm vào chiếc khăn tắm để nó rơi xuống đất. Hai bầu vú căng mịn với hai cái núm hồng hồng chọc đúng ngay vào mê huyệt của lão. Lão vùi ngay mặt vào đấy và thè cái lưới dài như lưỡi một con rắn bắt đầu liếm quanh chiếc núm vú hồng hồng còn một tay lão bóp mạnh bầu vú bên kia khiến cho cô phải nhăn mặt lại vì đau. Cô nhớ đến lời bà Năm “ Phải cuốn nó theo mình không được để cho nó để ý đến chiếc nhẫn.” Cô hơi ưỡn ngực lên, ẩn sâu bầu vú vào miệng lão, miệng khẽ rên. Lão khoái chí hỏi
    - Em cũng thèm lắm rồi phải không? Bao nhiêu tháng rồi cái lồn xinh xinh này chưa được đớp cặc đàn ông rồi còn gì.
    Vừa nói, tay lão vừa thò xuống dưới móc sâu ngón tay vào trong chỗ kín của cô ngoáy ngoáy. Thằng khốn. Mày nghĩ ai cũng giống như chúng mày sao. Cô rủa thầm trong đầu
    Hình như tiếng rên của cô làm cho ngọn lửa dâm dục trong lão càng bốc cháy dữ dội. Lão bế thốc cô đặt lên giường cho chân thõng xuống đất rồi quỳ xụp xuống, dang rộng đùi cô ra, mắt hau háu nhìn vào khoảng giữa của cặp đùi mảnh, trắng, dài miên man. Cô nhanh nhẹn nâng tay lên tóm gọn toàn bộ bộ mặt lão vào trong ống kính.
    - Lồn em đẹp quá. –Lão rên rỉ. –Hồng tươi như lồn gái mười sáu . Được liếm cái lồn sạch , đẹp như thế này thật đã.
    Nói rồi lão dùng hai tay banh rộng âm vật của cô và thè lưỡi liếm ngược từ dưới lên trên. Lão dùng đầu lưỡi đánh tanh tách vào hạt le . Hân cảm thấy nhột và khoái cảm từ từ dâng lên trong cô. Cô gái cắn vào môi mình một cái thật đau để đánh thức lí trí. Cô nhắm mắt thầm kêu lên. “ Anh ơi! Hãy tha thứ cho em”.
    Lão đứng dậy đi ra chỗ tủ lạnh lấy ra một lon bia ướp lạnh. Quỳ xuống, Lão mở lon bia và từ từ rót bia thành một dòng rất nhỏ vào cái khe hồng hồng. Dòng bia lạnh buốt làm Hân rùng mình. Lão cười thích thú.
    - Sao! Sướng hả?
    Rồi lão úp cả bộ mặt to bè ngồn ngộn mỡ vào háng cô và mút tòm tọp. Tiếng mút chẳng khác gì tiếng lợn sục máng . Mút hết bia, lão lách sâu lưỡi vào trong rồi khà lên một tiếng khoan khoái.
    - Bọn đồng nghiệp của anh vẫn bảo “ Uống bia với nước lồn có hương vị đặc biệt”. Bây giờ anh mới được nếm. Đúng là ngon thật. Giá như em là trinh nữ nhỉ! Chúng nó bảo nước lồn trinh nữ không những thơm mà còn đậm vô cùng. Thế nào anh cũng phải kiếm bằng được một con bé còn trinh.
    Bây giờ cô mới hiểu cái từ “ Tận cùng khoái lạc” của lão cách đây mấy hôm.
    - Thế đi chơi gái anh không dám liếm à?
    - Ai mà dám liếm những cái lồn có hàng trăm cái cặc ấy. Vậy nên bọn anh đứa nào cũng phải tìm rau sạch. Giá em mà là trinh nữ nhỉ. – Lão chặc chặc lưỡi tiếc rẻ. – Năm ngoái, suýt nữa thì anh được liếm một cái lồn trinh.
    Lúc vào đây, cô định sẽ nằm im như một cái xác chết mặc kệ lão muốn làm gì thì làm nhưng cô nhận ra ngay như thế sẽ không ổn. Lão sẽ có rất nhiều thời gian trống và sẽ nhận ra chiếc nhẫn ngay. Cô phải bắt chuyện để đánh ạc hướng sự chú ý của lão.
    - Sao lại suýt nữa?
    - Thì thằng giám đốc thích đành phải cống cho nó.
    - Gái trinh chắc mắc lắm.
    Lão ngẩng đầu lên, cô vội vàng dùng hai tay dúi đầu lão háng mình. Cô chợt nhận ra, cách tốt nhất để cho lão không nhìn thấy chiếc nhẫn là đặt tay lên đầu lão.
    - Mua đâu được gái trinh. Toàn trinh đểu. Đấy là con gái một thằng bị án hai mươi năm. Con bé mới mười lăm tuổi muốn chạy án cho bố nó. Lão lại chặc lưỡi tiếc rẻ.
    - Tiếc thật , con bé vừa đẹp lại tơ. Lồn chắc còn chưa mọc lông. Mấy khi kiếm được một cái lồn như thế
    Nói rồi ,lão lại banh rộng âm vật cô ra thọc sâu cái lưỡi của mình vào đấy
    Cho đến lúc này, lão vẫn chưa phát hiện ra chiếc nhẫn. Cô đã quay được toàn cảnh va li tiền và gương mặt lão. Bây giờ phải nhanh chóng tháo chiếc nhẫn ra và dấu đi. Cô thầm nghĩ.
    Cô ngồi dậy.
    -Bây giờ để em làm cho anh sướng.
    Gã nằm dài ra giường, thõng chân xuống đất, dang rộng đùi ra cho cô dễ hành động. Hân quỳ xuống đất, nhanh chóng rút chiếc nhẫn ra ném sâu vào trong gầm giường. Cô thở phào nhẹ nhõm.
    - Em mút cặc cho anh đi.
    Hân nhăn mặt. Bây giờ , khi phi tang được chiếc nhẫn rồi cô không còn sợ gì nữa
    - Sao bọn quan chức các anh thằng nào cũng ăn nói khả ố vậy?
    Lão cười hềnh hệch
    - Chơi gái phải nói tục mới sướng. Em làm cho anh thật sướng vào.
    Bây giờ mình phải làm cho thằng khốn nhanh chóng kết thúc. Cô nắm lấy dương vật của lão và bắt đầu sục mạnh. Lão gồng người lên vì sướng. Ra đi ! Ra đi! Ra đi! Cô thầm cầu mong trong đầu nhưng thật không may cho cô , cô gặp phải một thằng chơi gái có nghề.
    - Từ từ thôi em! Kẻo anh phọt ra mất.
    Nói rồi lão đứng lên và tọng ngay cái của quý của nó ngập sâu đến tận họng cô gái, làm cô ho sặc sụa.
    Biết là không thể thoát được, cô buộc lòng phải dùng đến phương pháp cuối cùng.
    - Thôi cho vào đi anh. Anh làm em không chịu nổi nữa rồi.
    Nói rồi, cô mở ví đưa cho lão cái bao cao su. Lão lắc đầu
    - Rau sạch dùng bao cao su làm gì cho mất sướng.
    Nói rồi, lão móc trong túi quần ra một hộp sịt nhỏ và sịt vào đầu dương vật của mình..
    - Anh làm gì vậy?
    Cô hỏi.
    -Đây là loại thuốc chống xuất tinh sớm. Chơi gái phải lâu mới phê
    Cô nghiến răng rủa thầm.
    - Thằng khốn!.
    *
    * *
    Đợi con mồi ra khỏi phòng, lão nhanh nhẹn trèo lên chiếc ghế gỡ cái ca mera trên rèm ra đút vào túi. Thế này thì mày đừng có mong thoát khỏi tay tao. Mở chiếc va li ra, nhìn lại những cọc tiền một lần nữa lão cười đắc ý. Mẹ thằng thày bói, thế này mà dám bảo năm nay mình gặp hạn. Vừa được chơi gái, vừa có tiền! Hạn thế này thì ông chỉ mong gặp hạn suốt đời. Lão nhấc chiếc va li lên và rời khỏi nhà nghỉ.
    Nửa tiếng sau, Hân quay lại bảo cô gái lễ tân.
    - Chị quên thỏi son trên phòng ba linh năm.
    Lão về nhà, vào phòng làm việc khóa trái cửa lại, mở cái va li và cẩn thận kiểm lại số tiền. Đúng một tỉ. Lão cất cái va li vào trong két rồi kết nối camera với máy tính xem lại toàn bộ cảnh làm tình của mình . Hình đẹp và rất rõ. Vừa xem, lão vừa thò tay vào trong quần tự mình xóc lọ. Đến đoạn Hân dạng đùi ra, lão dừng hình lại và thè lưỡi liếm vào cái màn hình.
    CHƯƠNG MƯỜI HAI.
    Hân khóa trái cửa phòng ngồi bên bàn trang điểm im lặng nhìn gã. “Anh có trách em không?” gã im lặng nhưng đôi mắt gã âm u . Ánh mắt ấy như muốn bảo “ Không! Anh không trách nhưng anh buồn” cô gục mặt vào tấm ảnh. Trời ơi! Nếu như anh mà biết rằng : Trong đêm hôm nay đã có lúc em cảm thấy khoái cảm thì anh sẽ buồn biết bao nhiêu. Em đã phải cắn môi thật mạnh để dập đi cái khoái cảm đó. Nhưng ! Chỉ cần một giây thôi! Thế là em đã phản bội anh rồi. Anh có thể tha thứ cho em một giây ấy không anh? Hình như gã lắc đầu. Em có thể làm gì để chuộc tội với anh đây? Cô hỏi, Gã không trả lời. Gục mặt vào ngực gã, cô bắt đầu khóc
    Chao ôi đàn bà! Họ có thể tha thứ cho chồng hàng trăm lần mắc lỗi nhưng lại chẳng thể tha thứ cho mình dù chỉ một giây thôi.
    Cô cứ thế ngồi lặng đi cho đến khi có tiếng gõ cửa. Tiếng bà Năm bên ngoài vọng vào.
    - Mở cửa ra đi con! Dì mang cháo đến cho con đây.
    - Con không muốn ăn. Dì cứ để kệ con.
    Giọng bà Năm nài nỉ.
    - Con đừng làm dì sợ. Con đã ở trong ấy hai ngày không ăn uống gì rồi. Mở cửa ra đi con.
    Có tiếng “ Cạch “ của cái khóa cửa, Bà Năm mở cửa bước vào. Hân ôm choàng lấy bà, người lả đi. Bà Năm vội vàng đặt tô cháo xuống đỡ lấy cô, dìu cô vào giường. Cô nằm úp mặt vào lòng bà khóc to thành tiếng.
    - Liệu ảnh có trách cho con không hả dì?
    Câu hỏi này cô đã tự hỏi hàng trăm lần. Cô hỏi lại bà Năm vì cô muốn có một câu trả lời. Đàn bà lạ vậy đấy! Họ luôn cần một cái gì đó để bấu víu vào, để biến nó thành một động lực, một niềm tin để tiếp tục sống. Bà Năm nhè nhẹ vỗ vào lưng cô.
    - Không đâu con! Không ai trách con khi con đã hi sinh vì người đó.
    Cô ngước mắt lên nhìn bà với ánh mắt tràn trề hi vọng.
    - Thật không dì? Ảnh sẽ tha thứ cho con?
    Bà năm gật đầu. Hình như cái gật đầu của bà đã làm Hân bình tâm trở lại. Bà cầm bát cháo lên , múc một muổng, thổi cho nguội bớt rồi bắt đầu bón cho cô ăn. Hân như một cô bé, gối đầu vào lòng bà ngoan ngoãn húp từng thìa cháo.
    Ăn xong bát cháo, bà lấy một tờ giấy ăn nhẹ lau miệng cho cô.
    -Dì ơi! Con muốn ngủ. Dì nằm xuống đây ôm con đi dì.
    Bà nằm xuống. Cô ôm lấy bà, nép hẳn mình vào lòng bà như muốn tìm lấy một sự che chở. Bà khẽ khẽ vỗ vào lưng cô và cất lời ru
    Hoa tàn nhụy hãy còn tươi
    Áo rách mặc áo, miễn người nghĩa nhân.
    Tiếng ru ấm áp, xoa lành những vết thương đang rỉ máu. Cô thiếp đi trong tình thương mênh mông.
    *
    * *
    Có điện thoại, Hân mở máy.
    - Tôi nghe!.
    Tiếng người chủ vũ trường Điểm Hẹn vang lên bực bội.
    - Chị Tư! Người của chị cưỡng bức một nhân viên của tôi.
    Lông mày Hân nhíu lại, Hai từ cưỡng bức khiến cho cô nhớ đến đêm hôm đó. Tức giận, cô hỏi.
    - Bao giờ?
    - Vừa xong.
    - Tôi đến ngay!
    Tắt máy cất vào ví. Cô gọi Tư Mắm.
    - Mày đưa chị đến vũ trường Điểm Hẹn.
    - Có việc gì đấy chị
    Nhìn cái vẻ mặt bừng bừng tức giận của Hân, Tư mắm lo lắng hỏi.
    - Một thằng của ta cưỡng bức một cô gái của vũ trường.
    - Thằng nào vậy?
    - Chị chưa biết.
    Xe đỗ, Hân đi vội vào trong và lặng người. Người cưỡng bức cô gái lại là Ba Thi. Cơn tức giận của cô biến mất khi nhìn thấy bộ dạng hối lỗi của gã. Cô quay sang bảo chủ vũ trường.
    - Tôi xin lỗi! Nhưng vụ việc này chúng tôi có thể trực tiếp dàn xếp với cô gái đúng không?
    Người chủ vũ trường gật đầu.
    - Vâng! Được ạ!
    Ngày trước, dưới thời của Tư Hận không bao giờ có cái chuyện kiện cáo như thế này. Người của Tư Hận thích cô gái nào là lôi cô ta vào phòng và không có chuyện chống đối nếu như không muốn đổ quyết trầu . Điều đó đã thành một nếp sống rất khó bỏ. Bọn Ba thi lại toàn những trai tráng dư thừa sức lực, dư thừa ham muốn
    - Tôi cần gặp riêng cô gái và người của tôi.
    - Vâng! Chị có thể dùng phòng một linh hai dưới này.
    Hân dẫn hai người vào phòng, khép cửa lại. Ba Thi không nói gì, cũng không sợ hãi nhưng có vẻ hơi ngượng ngùng. Hân hỏi cô gái.
    - Em tên chi?
    - Dạ! Em tên Lan.
    - Ảnh có bạo hành em không?
    - Dạ không!
    - Tức là ảnh chỉ không trả tiền em thôi đúng không? – Cô gái gật đầu. – Vậy bây giờ chị trả tiền thay cho ảnh thì đây không còn là một vụ cưỡng bức nữa. Em thấy thế nào?
    - Dạ vâng!
    Cô gái nói lí nhí.
    - Em đi khách bao nhiêu?
    - Dạ ! Em xấu gái và cứng tuổi rồi nên mỗi lần chỉ có ba trăm thôi
    Nghe cô gái nói, bây giờ Hân mới để ý đến cô ta. Đúng là cô ta nhan sắc chỉ vào loại trung bình và hơi cứng tuổi so với những cô gái quán bar ở vũ trường này. Cô móc ví đưa cho cô gái tờ năm trăm nghìn.
    - Em cầm cả đi. Thế là chúng ta xong việc với nhau. Em đồng ý thế chứ?
    Cô gái gật đầu, cầm tiền đứng lên. Ngần ngừ một thoáng, cô bảo Hân giọng nài nỉ.
    - Chị ơi! Chị đừng trừng phạt ảnh nghe chị!
    Chắc cô ta vẫn nghĩ như ngày trước, những đệ tử sẽ bị trừng phạt thảm khốc mỗi lần mắc lỗi. Nhưng cái giọng nài nỉ cầu xin của cô gái làm trong Hân bừng lên một ý nghĩ. Cô chợt nhớ đến lời gã “ Hãy để cho Ba Tâm yên. Rút chân ra khỏi giang hồ đâu có dễ” Bây giờ thì cô hiểu: Cái khó không phải là những ràng buộc bằng máu trong các luật lệ của giới giang hồ. Mà cái khó không thể rút chân ra khỏi giang hồ là những thói hư, tật xấu, đã ngấm vào xương tủy của dân anh chị. Duy nhất chỉ có người đàn bà mới có thể kéo được thằng đàn ông ra khỏi vũng bùn đó. Nếu không có cô, Ba Tâm bây giờ chắc vẫn đang nằm trong giới giang hồ. Và cô gái quán Bar này nữa. Muốn ra khỏi vũ trường này lúc vẫn còn son trẻ cần phải có một người đàn ông giúp sức. Chỉ có đôi cánh thiên thần của tình yêu mới có thể giúp con người bay qua được những cái địa ngục hắc ám trong cuộc đời. Cô gái dợm bước đi. Hân đứng bật dậy, túm lấy vai cô gái, xoay người cô ta lại và nhìn xoáy vào đôi mắt cô ta.
    - Sao em lại cầu xin cho ảnh? Theo luật lệ của bang, tối nay về, ảnh sẽ bị chặt một ngón tay để trừng phạt cho cái tội này.
    Cô gái tái mặt, cuống quýt mở ví móc ra tờ năm trăm ngàn lúc nãy đưa cho Hân.
    - Vậy thì em trả lại cho chị năm trăm ngàn này. Ảnh chẳng cưỡng bức gì em cả!
    Hân cười.
    - Vậy tức là em cũng có cảm tình với ảnh?
    Cô định dùng hai từ “ Tình ý” Nhưng không hiểu sao cô lại chỉ dùng hai từ rất nhẹ nhàng. Cô gái cúi mặt. di di đầu mũi giày cao gót trên sàn. Một mầu hồng từ từ dâng lên mặt. Cô ngượng! Chao ôi! Cái ngượng ngùng xấu hổ sống lại trong một cô gái phong trần.
    Cô quay sang Ba thi.
    - Còn cậu! Sao bao nhiêu cô gái trẻ hơn, đẹp hơn cô ta ở vũ trường này cậu không cưỡng bức mà lại chọn đúng cô ta vậy?
    Ba Thi ấp úng.
    - Em…..Em……
    Rồi im bặt. Có lẽ chính anh ta, lúc kéo tay cô gái vào phòng cũng không biết vì sao mình lại chọn cô gái này mà không phải những cô gái trẻ hơn đẹp hơn. Làm sao có thể giải thích được những cái xảy ra trong vô thức của con người. Nhưng cho đến lúc cô gái cuống quýt trả lại tờ năm trăm ngàn và câu nói “ Ảnh chẳng cưỡng bức gì em cả” thì Ba thi hiểu vì sao. Anh ta cúi mặt, mang tai đỏ lên. Trời ơi! Xấu hổ! Phải chăng đó là biểu hiện đầu tiên của con người lương thiện?
    - Chị muốn em bỏ vũ trường này e thấy sao?
    - Em biết Làm làm gì để sống hả chị?
    Hân cắn môi suy nghĩ một lúc rồi kiên quyết.
    - Chị sẽ nhận em làm việc cho chị !
    Ba thi hơi nhổm người dậy kêu lên.
    - Chị Tư….
    Hân cắt ngang câu nói của Ba Thi.
    - Sao? Cậu phản đối à?
    - Em…Em…
    Ba thi lại ấp úng. Cô dồn tiếp.
    - Cậu nói đi! Cậu nhận hay không nhận cô gái này vào làm với chúng ta? Chị cho cậu quyết định.
    Ba Thi cúi mặt nói lí nhí.
    - Dạ ! Nhận
    Hân nở một nụ cười quay sang hỏi cô gái.
    - Còn em?
    Cô gái lúng túng.
    - Chị có thể cho em suy nghĩ đến mai trả lời được không?
    Hân lắc đầu.
    - Không! Hoặc bây giờ hoặc không bao giờ! Em quyết định đi.
    Cô gái nhìn sang Ba Thi. Ba Thi ngước mắt nhìn lên. Mắt họ dừng lại trong nhau.
    - Anh thương em thật chứ?
    Cô gái hỏi. Ba Thi khẽ gật đầu.
    *
    * *
    Sáng sớm hôm sau, Hân gọi Ba Thi lên phòng đưa cho gã một cọc tiền và bảo.
    - Cậu đưa Lan lên thành phố mua một cái váy cưới Và mua cho cậu một bộ com lê. Thật đẹp vào.
    Cưới! Hình như cái từ này không có trong ngôn ngữ của giới giang hồ. Ba Thi ngỡ ngàng nhìn Cô nhắc lại.
    - Cưới?
    Hân gật đầu.
    - Cậu chưa muốn cưới sao?
    Ba Thi lúng túng.
    - Không phải! Nhưng có cần phải thế không chị Tư? Thì chúng em cứ về ở với nhau là được mà.
    Hân tái mặt. Cô thẳng cánh giáng cho Ba Thi một cái tát lật mặt. Chưa hả giận, cô túm lấy ngực áo Ba Thì gằn giọng.
    - Mày có biết chính chị cũng đã từng thèm khát được mặc một cái váy cưới như thế nào không? Lũ đàn ông chúng mày…..
    Cô nghẹn lại không thể nói tiếp. Ba Thi sợ hãi lấy tay xoa xoa bên má còn hằn những ngón tay của cô.
    - Chị đừng tức giận! Để e đi mua.
    Giọng Hân dịu xuống sót xa.
    - Được mặc chiếc váy cưới trong hôn lễ là một điều thiêng liêng, mong chờ nhất trong đời một người đàn bà. Như chị, chẳng bao giờ chị có thể được mặc một chiếc váy cưới trắng tinh nữa .
    Cô bật khóc. Ba thi luống cuống.
    - Đừng khóc nữa chị Tư. Khi nào anh Tư ra, chúng em sẽ tổ chức một đám cưới thật hoành tráng cho chị. Em sẽ mua tặng chị một cái váy cưới thật đẹp.
    Hân nhìn xuống người mình. Anh ơi! Liệu em còn có thể mặc chiếc váy cưới trắng tinh được nữa không anh?
    *
    * *
    Đám cưới Ba thi diễn ra một cách giản dị nhưng trang trọng. Nhà ăn đã được dọn dẹp lại, lau chùi sáng bóng. Hai dãy bàn kê hai bên dành một lối đi ở giữa. Phía trên là một tấm phông đám cưới mà Tư mắm lên tận trên thành phố thuê mang về. Không có họ hàng hai bên, chỉ toàn anh em trong băng. Mọi người đứng cả dậy khi Hân dắt tay cô dâu đi vào. Lan tha thướt trong chiếc váy trắng tinh, đầu đội một vòng hoa trắng tay ôm một bó hoa cũng trắng. Tất cả là một mầu trắng tinh khiết của một nữ thần. Hân cầm tay Lan trao cho Ba Thi.
    - Chị trao Lan cho em! Từ nay, em hãy thương yêu Lan, che chở Lan , bảo vệ Lan, người đàn bà của riêng em.
    Giọng cô nghẹn lại vì xúc động. Bất giác, nước mắt cô ứa ra. Nhìn thấy dòng nước mắt đó, Lan bật khóc. Ba thi hơi quay mặt đi lấy tay áo quẹt ngang mắt mình. Rồi ! Đột ngột! Ba người ôm choàng lấy nhau, cả ba cùng khóc. Tất cả những người tham dự ai mắt cũng đỏ hoe. Nhưng dòng nước mắt tẩy đi tất cả những vết ố đen trong tâm hồn để cho cô dâu có thể ngời lên một màu trắng tinh khôi.
    - Đừng khóc nữa các em. Hãy nâng cốc chúc mừng cho một cuộc sống mới đang đến với chúng ta.
    Hân nâng cao vại bia. Mọi người theo cô nâng cao vại bia của mình và một tiếng DZô phát ra cùng một lúc từ lồng ngực của những chàng trai hào sảng. Tiếng hô âm vang thung lũng.
    Similar Threads
Working...
X
Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom